Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 69: Người đẹp trai luôn cô đơn!

Bận rộn thêm hai ngày nữa, cuối cùng cũng xử lý xong chuyện của nước Đa La.
Lâm Bắc Phàm hưởng thụ kỳ nghỉ hai ngày.
Hôm ấy, ánh nắng chan hòa, khí trời thanh mát, hắn và Lý Sư Sư ra ngoài thành đi đạp thanh.
Bọn họ dùng đến hai cỗ xe ngựa, một xe chở người, một xe chở đồ ăn, chậm rãi thong thả ra khỏi thành.
Tiểu quận chúa cũng đi theo.
Dường như kể từ sau khi quen biết Lâm Bắc Phàm, nàng đã trở thành cái đuôi nhỏ của hắn rồi thì phải.
Lâm Bắc Phàm đi đâu thì nàng đi nấy.
Mọi người chọn một nơi cảnh sắc tươi đẹp, trải chiếu dài rồi bày điểm tâm, rượu ngon, trà thơm ra, bắt đầu vui vẻ ăn uống.
Lâm Bắc Phàm và Lý Sư Sư dựa vào nhau, vừa nói cười vừa ngắm cảnh đẹp trên núi.
Trai gài gái sắc, quả là duyên trời tác hợp!
Tiểu quận chúa ngồi ở phía đối diện vẫn đang ăn lấy ăn để...
Cái miệng nhỏ của nàng nhóp nhép không ngừng!
Lâm Bắc Phàm không nhìn nổi nữa: "Tiểu quận chúa, đừng có ăn nữa! Lâu lắm mới được ra ngoài một chuyến, ngươi cũng ngắm cảnh một lát để thả lỏng tâm hồn đi, đừng chỉ lo ăn mãi thế!"
Tiểu quận chúa vừa ăn dưa hấu vừa bảo: "Có gì đẹp đâu mà ngắm, ta đã ngắm suốt mười mấy năm rồi, chán lắm!"
"Ngươi mới sống được mười mấy năm sao đã chán sống rồi?"
Tiểu quận chúa: "..."
Tiểu quận chúa đặt miếng dưa xuống, trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm: "Sư Sư tỷ tỷ, ngươi xem tên khốn Lâm Bắc Phàm này đi, nghe hắn nói mà ta tức muốn chết! Tại sao trước đây ta lại coi trọng hắn cơ chứ?"
Lý Sư Sư đang tựa vào lòng Lâm Bắc Phàm, che miệng cười bảo: "Tiểu quận chúa, ngươi không hiểu đó thôi, phu quân của ta là người tốt nhất trên đời này! Thiếp thân ở bên cạnh hắn cảm thấy rất vui vẻ, rất yên tâm!"
Lâm Bắc Phàm đắc ý hất mặt lên trời.
"Tiểu quận chúa, đâu chỉ có mình ta, chẳng phải chính ngươi cũng rất hay tới chơi với tướng công của ta sao?"
Ánh mắt tiểu quận chúa đượm buồn: "Bởi vì ta không có bạn bè! Thân phận ta cao quý nên ai cũng sợ ta, không chịu chơi với ta! Những kẻ có thân phận ngang hàng đều là hạng công tử bột, ta không chơi với đám đó đâu!"
"Trước đây còn có nữ đế tỷ tỷ chơi với ta! Nhưng từ khi nàng trở thành hoàng đế đã bắt đầu bận rộn, cũng nghiêm khắc hơn trước, thế là ta chẳng còn bạn nữa!"
"Chỉ có Lâm Bắc Phàm không sợ ta, ta mà không chơi với hắn thì chẳng có người bạn nào cả!"
Đột nhiên, một bàn tay ấm áp đặt lên đầu tiểu quận chúa.
Tiểu quận chúa ngẩng đầu lên chỉ trông thấy vẻ mặt dịu dàng của Lâm Bắc Phàm.
Hắn nhẹ nhàng an ủi nàng: "Tiểu quận chúa, đừng nghĩ nhiều như thế làm gì, thật ra ta rất hiểu tâm trạng của ngươi, bởi vì trước đây ta cũng rất cô đơn, không có người bạn nào cả!"
Tiểu quận chúa: "Hả? Trước đây ngươi cũng không có bạn bè sao? Tại sao vậy?"
"Bởi vì, người đẹp trai luôn cô đơn ấy mà!"
Lâm Bắc Phàm buồn bã thở dài: "Ở cái tuổi này, ta phải chấp nhận vẻ đẹp trai không đáng phải chịu, cho nên rất hay bị người ta cô lập!"
Tiểu quận chúa xì một tiếng rồi bật cười: "Ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ! Có ai lại tự khen mình như ngươi chứ?"
Lâm Bắc Phàm lại thở dài: "Không trải qua nỗi khổ của người khác thì đừng khuyên người khác phải rộng lượng! Tiểu quận chúa, ngươi không sống cuộc sống của ta nên không thể hiểu được nhan sắc cực phẩm này đã rước cho ta bao nhiêu phiền phức và hiểu lầm đâu! Chỉ có mình Đại Lực không chê ta đẹp trai, ở lại làm bạn với ta mà không bỏ đi, nên ta mới có dũng khí để sống tiếp đấy!"
Cả tiểu quận chúa và Lý Sư Sư đều bật cười khanh khách.
Tiểu quận chúa vừa cười vừa dùng nắm đấm đánh vào cánh tay của Lâm Bắc Phàm: "Da mặt của ngươi dày quá rồi đấy! Đến cả tường thành cũng chẳng dày bằng da mặt ngươi đâu! Đúng là đồ đểu cáng..."
Lâm Bắc Phàm nhún vai: "Ngươi xem, cho dù có chuyện gì chỉ cần cười một cái là ổn thôi sao?"
"Ừm!" Tiểu quận chúa ra sức gật đầu.
Sau khi được Lâm Bắc Phàm khuyên nhủ, tâm trạng của tiểu quận chúa đã tốt lên hẳn, cũng cảm thấy trong lòng ấm áp hơn!
Cái người này thật là!
Mỗi lần nàng không vui hắn đều có thể dùng chuyện khôi hài khiến nàng vui vẻ trở lại!
Chỉ là cách hắn an ủi có hơi khác người!
Đúng là đồ không biết xấu hổ!
Ha ha!
Lâm Bắc Phàm tiếp tục xoa đầu tiểu quận chúa: "Cho nên sau này nếu ngươi cảm thấy cô đơn thì cứ tới tìm ta! Nếu thấy chán thì cũng có thể tới tìm ta! Ta luôn sẵn sàng chào đón ngươi!"
Sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc: "Nhớ lấy, ngươi không hề đơn độc một mình!"
Hai mắt tiểu quận chúa rưng rưng tràn đầy vẻ mong đợi: "Ngươi nói thật sao?"
Lâm Bắc Phàm ra sức gật đầu: "Thật, bởi vì ngươi là một con heo!"
Tiểu quận chúa: "..."
Nàng nổi cáu: "Này! Tên khốn Lâm Bắc Phàm kia, ngươi dám mắng ta là heo sao! Ngươi muốn làm ta tức chết mới chịu dừng đúng không?"
Nói rồi nàng giật lấy đồ ăn trước mặt Lâm Bắc Phàm, cắn mạnh một miếng.
"Tiểu quận chúa, đây là móng heo mà ta thích ăn nhất, ngươi không được ăn!"
"Ta cứ ăn đấy!"
"Đây là thịt kho Đông Pha, mau nhả ra đi!"
"Đã thế ta càng ăn!"
"Tiểu quận chúa, ngươi sẽ phải hối hận cho mà xem!"
"Có đánh chết ta cũng không hối hận!"
Thấy thái độ cố chấp của tiểu quận chúa khiến Lâm Bắc Phàm thở dài: "Gà cùng một mẹ chớ hoài cắn nhau?"
Tiểu quận chúa: "..."
"Này! Tên khốn kiếp Lâm Bắc Phàm kia!"
Đúng lúc đó, ở phía xa có hai người xuất hiện, một nam một nữ cưỡi hai con ngựa tốt phi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận