Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 196: Ta chỉ kiếm cơm ăn thôi

Nửa canh giờ nhanh chóng trôi qua.
Lâm Bắc Phàm nói tới nỗi miệng lưỡi khô khốc, Tử Nguyệt công chúa thì nghe đến say mê, thu hoạch được không ít.
Mỗi câu mà Lâm Bắc Phàm nói đều đi sâu vào lý lẽ, làm cho người ta tỉnh ngộ, khiến tinh thần và tư tưởng của nàng như được gột rửa hoàn toàn, còn làm nàng cảm thấy tràn ngập tự tin nữa chứ!
Dường như chỉ cần làm theo những gì mà Lâm Bắc Phàm nói thì không phải có thể sẽ thành công, mà chắc chắn sẽ thành công!
Nếu vẫn không thành công thì không phải do phương pháp không đúng mà là do ngươi chưa làm tốt!
"Được rồi, hôm nay nói tới đây thôi!" Lâm Bắc Phàm uống một ngụm trà đã nguội ngắt.
"Nhanh như thế mà đã kết thúc rồi sao? Quân sư, có thể nói thêm một lúc nữa được không?" Tử Nguyệt công chúa hơi bất mãn.
Vẻ mặt của Lâm Bắc Phàm trở nên nghiêm nghị: "Công chúa, ngươi phải biết ăn nhiều quá thì nuốt không trôi! Hôm nay ta nói với ngươi nhiều tri thức như thế, ngươi phải cố gắng mà tiếp thu thì mới có thể vận dụng nó được! Nếu không, chỉ nghe tai này lọt tai kia, biết khái quát mà không hiểu chi tiết thì kết quả sẽ thiếu sót rất nhiều! Đợi ngươi tiếp thu xong những kiến thức này, ta sẽ giảng cho ngươi thêm nội dung mới sau!"
"Quân sư nói có lý lắm! Tử Nguyệt đã hiểu!"
Tử Nguyệt công chúa đứng dậy, hơi cúi người xuống, cười nói: "Hôm nay cũng không còn sớm nữa rồi, ngày khác ta lại tới thỉnh giáo quân sư vậy!"
"Công chúa đi đường bình an, ta không tiễn ngươi nữa nhé!" Lâm Bắc Phàm cười đáp.
Tử nguyệt công chúa mỉm cười, gật đầu: "Quân sư, chúng ta đều là người cùng một phe, không cần khách sáo như thế đâu!"
Nói rồi, nàng đeo khăn che mặt màu tím lên rồi quay đầu rời đi.
"Công chúa đợi đã!" Lâm Bắc Phàm gọi một tiếng.
"Quân sư còn chuyện gì cần dặn dò sao?" Tử Nguyệt công chúa quay lại, mỉm cười rất xinh đẹp.
"Công chúa, lần sau ngươi nhớ mang nhiều tiền tí nhé!” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ lưu luyến.
Tử Nguyệt công chúa: "..."
Tử Nguyệt công chúa không nói gì mà đưa thị nữ lặng lẽ rời đi.
Vì đã nhìn thấy hy vọng thành công của nghiệp lớn nên tâm trạng nàng rất tốt, trên đường đi nàng liên tục gật đầu chào hỏi những người đi đường.
Vì vậy, lại xảy ra chút chuyện hiểu lầm.
"Có vẻ Tử Nguyệt cô nương rất vui đấy nhỉ!"
"Tất nhiên là phải vui rồi, vừa được gặp người yêu có thể không vui được sao?"
"Ý ngươi là trạng nguyên lang Lâm Bắc Phàm sao?"
"Tất nhiên rồi! Vừa rồi ta nhìn thấy Tử Nguyệt cô nương tới thăm Lâm phủ, rõ ràng là để gặp trạng nguyên lang chứ còn ai nữa! Gần một canh giờ trôi qua nàng ấy mới thỏa mãn rời đi đó!"
"Xong rồi! Tử Nguyệt cô nương bị trạng nguyên lang hái đi thật rồi, ta không còn cơ hội nữa rồi!"
"Ngươi vốn đã chẳng có cơ hội gì sất, cứ mơ giấc mộng Xuân Thu của ngươi đi!"
...
Cùng lúc này, Lâm Bắc Phàm đang kiểm kê số tiền mà hắn mới thu hoạch được.
"Nói nửa canh giờ thu về được một trăm vạn lượng, thật tuyệt vời!"
Hắn vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một bóng trắng quen thuộc.
Bạch Quan âm nhìn Lâm Bắc Phàm và nói với giọng u ám: "Đến cả công chúa đang lẩn trốn của Tà Nguyệt vương triều mà ngươi cũng cấu kết, lại còn bày mưu tính kế cho nàng ta thôn tính Võ Tây, lá gan của ngươi đúng là càng ngày càng lớn rồi đấy nhỉ!"
"Hết cách rồi, ta phải kiếm cơm mà ăn chứ!" Lâm Bắc Phàm vừa than thở vừa xòe bàn tay ra.
Khóe miệng Bạch Quan âm hơi co giật.
Kiếm cơm mà ăn ấy à?
Có kẻ nào giống ngươi, cứ há miệng ra là cắn được hơn trăm vạn lượng không hả, thế mà cũng gọi là kiếm cơm ăn à?
Nàng đã từng gặp không ít tham quan nhưng chưa từng thấy kẻ nào biết vơ vét đến thế này!
Ánh mắt của Bạch Quan âm thoáng trở nên phức tạp: "Cấu kết với công chúa của triều đình khác, xem ra... ngươi đang định phản bội nữ đế!"
Lâm Bắc Phàm hơi bực bội: "Bạch Quan m, ngươi đừng có nói xấu ta! Con người ta vẫn còn đạo đức và lương tâm tối thiểu đấy, nữ đế tốt với ta như thế, ta phản bội nàng lúc nào hả?"
Bạch Quan âm tức giận: "Ngươi còn nói không có? Ngươi đã đưa cả giặc ngoại xâm đến chia cắt lãnh thổ của triều đình rồi, thế mà còn chưa gọi là phản bội chắc? Tội lần này nặng hơn những tội danh mà trước đây ngươi từng phạm phải nhiều đấy!"
"Ta làm như thế là vì bệ hạ, vì Đại Võ đó chứ!" Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
"Hả?" Bạch Quan âm bối rối.
Ngươi đã mưu đồ chia cắt đất nước rồi mà còn hùng hổ nói mình đang vì bệ hạ, vì Đại Võ...
Trơ trẽn quá rồi thì phải?
Con người có thể vô liêm sỉ nhưng không được vô liêm sỉ đến mức này!
"Ngươi nghĩ mà xem, từ khi Võ Tây vương làm chủ khu vực Võ Tây, cắt cứ một phương, luôn sẵn sàng phát động chiến tranh đã trở thành mối họa lớn của nữ đế và triều đình! Hắn ta nắm giữ đại quân hàng trăm vạn người đã được huấn luyện một cách nghiêm túc trong tay, mũi kiếm của hắn ta chỉ khắp mọi nơi, cả thiên hạ này ít ai có thể so tài với hắn ta! Dưới cục diện ấy, triều đình cũng chỉ có thể giữ hòa khí mà không thể hành động mù quáng!"
"Đúng lúc này, dư nghiệt của Tà Nguyệt vương triều xuất hiện!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười đắc ý rồi nói: "Để gây dựng lại vương triều, bọn họ đã nằm gai nếm mật hơn hai mươi năm nay! Có thể nói rằng, vì phục quốc, chuyện gì bọn họ cũng dám làm! Cho nên ta đã thuận thế đẩy bọn họ tới Võ Tây! Một núi không thể có hai hổ, chẳng cần nữ đế và triều đình ra tay thì bọn họ cũng sẽ tự đấu đá nhau! Như vậy, chẳng phải nữ đế và triều đình sẽ có thêm cơ hội rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận