Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 629: Chỉ còn một cách

Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân nhìn nhau, bọn họ hoảng hốt: “Tình hình không hay rồi! Xảy ra chuyện rồi!”
Bọn họ lập tức triệu tập rất nhiều cao thủ, nhanh chóng tiến về phía ngọn núi bị bốc cháy.
Bọn họ đều là võ giả, quãng đường mấy chục dặm đi rất nhanh, kết quả phải kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt.
Bởi lẽ trận cháy này quá lớn, cả ngọn núi gần như bị thiêu rụi! Bên trong ngọn lửa hừng hực ấy, bọn họ còn loáng thoáng nghe thấy những tiếng khóc, tiếng cầu cứu.
“Binh lính của chúng ta đang ở trong đó thật!”
“Mau đi cứu người!”

Bọn họ nhanh chóng xông vào biển lửa, phát hiện binh lính của mình quả nhiên bị kẹt bên trong đó, họ chạy tán loạn, chỉ mong có thể tìm được đường thoát khỏi nơi này.
Thế nhưng đã có rất nhiều người bị thiêu cháy, cảnh tượng đáng sợ vô cùng.
Không kịp do dự, bọn họ lập tức ra tay cứu người, có thể cứu được người nào thì hay người đấy.
Tuy nhiên bọn họ chỉ có mấy chục người, bên trong biển lửa lại là mười vạn binh mã, phân bố lẻ tẻ, bọn họ không thể cứu kịp được.
Cuối cùng mất cả buổi tối, bọn họ chỉ cứu được ba, bốn nghìn người, còn hơn chín vạn người còn lại đã bị chôn vùi trong biển lửa.
Võ Tây vương nhìn ngọn lửa ngút trời, hai mắt hắn ta đỏ ngầu, cơn giận sục sôi: “Chắc chắn là do cái đám chuột nhắt kia làm rồi! Bọn chúng dám thiêu đốt binh lính của bản vương, bản vương không đội trời chung với bọn chúng!”
“Bọn chúng… đúng thật là đáng chết!” Công Tôn tướng quân phẫn nộ gào lên.
Khó khăn lắm mới có một lần hắn ta dẫn binh đi chinh chiến nơi xa, còn chưa kịp lập công, thậm chí còn chưa đánh trận mà đã mất năm vạn binh lính!
Cộng thêm ba, bốn vạn lính trước đó nữa thì tổng cộng hắn ta đã tổn thất tám đến chín vạn binh mã rồi!
Vậy cũng có nghĩa là hắn ta chẳng làm gì cả nhưng lại mất đi gần hai mươi phần trăm binh lính!
Hắn ta hận cái đám chuột nhắt kia!
“A!” Công Tôn tướng quân dồn hết sức lực đánh một chưởng.
“Uỳnh.”
Phía không xa khoảng mười mấy trượng bị đánh ra một cái hố sâu, đến lửa cũng bị dập tắt mất một khoảng.
Song tiếc rằng sức người có hạn, đứng trước ngọn núi bốc cháy này sức mạnh của bọn họ chẳng là gì, rất nhanh sau đó lửa lại bén.
“Mặc dù tổn thất binh mã là điều rất đau lòng, song hiện giờ quan trọng nhất vẫn là tìm nguồn nước, giải quyết vấn đề nước uống đã!”
Sắc mặt của Võ Tây vương đen như đít nồi, hắn ta nói: “Nếu không có nước thì mấy chục vạn quân của chúng ta sẽ chết khát hết!”
“Điện hạ nói phải!” Công Tôn tướng quân gật đầu.
Tiếp đó, bọn họ lại xông vào ngọn núi đang cháy rực kia, men theo con sông và tìm được đỉnh núi.
Tuy nhiên cảnh tượng trước mắt lại khiến bọn họ phát điên lên!
Bởi lẽ trên đỉnh núi có một cái hồ cực lớn, đây chính đầu đầu nguồn của sông Ngô Đồng. Thế nhưng hồ đã bị khoét một cái hố lớn và nước đã rút hết đi.
“Cái đám chuột nhắt kia! Ức hiếp người quá đáng!” Võ Tây vương ôm ngực kêu gào lên.
“Bọn chúng thực sự đáng chết! Đáng chết!” Công Tôn tướng quân cũng phẫn nộ. Giọng nói của hắn ta vang vọng khiến chim chóc bay tán loạn!
Tin tức này nhanh chóng được truyền tới tai Chu tướng quân.
“Tin tốt đây, tin cực tốt đây!”
Hắn ta nhanh chóng tới chỗ Lâm Bắc Phàm, đoạn bảo: “Lâm đại nhân, ngươi nói trúng phóc luôn! Lão phu phái người đi điều tra, thực sự phát hiện được một tin bất ngờ!”
“Sông Ngô Đồng khô cằn, Đại Võ và Đại Nguyệt không còn nước nên Võ Tây vương đã phái mười vạn đại quân men theo con sông tiến vào núi Phượng Hoàng để tìm kiếm nguồn nước! Kết quả ngươi đoán xem thế nào?”
“Sao? Có phải bị lửa thiêu không?” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Chu tướng quân hớn hở: “Không sai! Sau khi vào núi, trong núi bỗng bốc cháy! Do lửa quá mạnh nên khi các cao thủ của Võ Tây đuổi đến thì cũng chỉ cứu được ba, bốn nghìn người! Gần mười vạn binh mã của bọn họ đã bị chôn vùi trong biển lửa, không thể trở về được nữa!”
“Trận chiến này còn chưa bắt đầu mà bọn họ đã tổn thất mười vạn binh mã, ông trời đang giúp chúng ta, ông trời đang giúp chúng ta mà! Ha ha…” Chu tướng quân cười cực kì vui vẻ.
“Thay vì nói là trời giúp chi bằng hãy nói là do con người gây nên!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Chu tướng quân gật đầu: “Lâm đại nhân, ngươi nói phải! Trận cháy rừng này có lẽ là do nghĩa quân ở Võ Tây gây nên! Bọn họ chặt đứt nguồn nước của sông Ngô Đồng, lại còn thoát nước trên núi đi, sau đó dụ quân Võ Tây và Đại Nguyệt tới, cho một mồi lửa thiêu rụi! Kế này đúng là quá tuyệt vời, đúng là có lợi cho chúng ta! Ha ha…”
Lúc này, hắn ta thực sự muốn nói với nghĩa quân của Võ Tây rằng các ngươi làm hay lắm.
Cười xong, Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói: “Có điều tiếp theo, chúng ta phải đánh một trận ác liệt nữa!”
“Lâm đại nhân, ngươi nói vậy là sao?” Chu tướng quân không hiểu.
“Hành quân đánh trận không thể không có nước! Thế nhưng sông Ngô Đồng đã cạn khô, nguồn nước cũng không còn, trăm vạn đại quân ngoài thành không thể cầm cự được! Muốn tìm được nguồn nước gần đây nhất thì phải đi cả trăm dặm, quá xa!”
“Thế nên Võ Tây vương chỉ còn một cách thôi!”
Ánh mắt Lâm Bắc Phàm trở nên nghiêm nghị: “Đó chính là đánh tan cứ điểm Phượng Hoàng, tiến vào trong thành thì mới có được nguồn nước! Thế nên Võ Tây vương chắc chắn sẽ khởi binh, chuẩn bị bắt đầu trận chiến công thành! Trận chiến này chắc chắn sẽ vô cùng ác liệt!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận