Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 511: Đâm lao phải theo lao

Thái tử Đại Hạ - Hạ Thiên Khung nhìn một màn này với đôi mắt đỏ ngầu, tuy rằng thương vong cực lớn nhưng hắn ta đã không quản nhiều được như vậy nữa, vì bây giờ hắn ta đang nôn nóng muốn trút giận đến điên cuồng, muốn trút hết toàn bộ lửa giận của mình ra!
Cho dù phải trả một cái giá nhất định cũng không sao cả.
Đôi mắt hắn ta lại trừng lên nhìn cái bóng màu trắng trên cổng thành đó, hai mắt càng thêm đỏ ngầu, sát khí ngút trời, chỉ hận không thể rút gân lọc xương kẻ đó, băm thây hắn ta thành vạn mảnh.
Dạ Lai Hương bị đôi mắt này nhìn chằm chằm, cảm thấy cả người đều lạnh toát, hắn ta không nhịn được mà nhếch miệng nói: “Không phải chỉ giết mấy người của ngươi, đốt ít lương thực của ngươi thôi sao, có cần hận ta đến mức đó không?”
Mọi người nghe được mà vô cùng cạn lời, ngươi chỉ giết mấy người thôi ấy hả?
Ngươi giết sạch cao thủ Tiên Thiên của người ta, người ta có thể không hận ngươi được sao?
Ngươi chỉ đốt một ít lương thực?
Ngươi đã đốt rụi toàn bộ lương thực của mấy chục vạn quân của người ta, người ta có thể không giết ngươi được sao?
Đổi lại là bọn ta cũng muốn đập chết ngươi!
Lúc này, Hạ Thiên Khung quay đầu, chắp tay nói với Tông Sư bên cạnh: “Hắc Lão, làm phiền ngươi hãy đánh mở cổng thành, bắt Dạ Lai Hương về đây, bản cung nhất định phải băm thây hắn ta thành vạn mạnh!”
Vẻ mặt của Hắc Lão lạnh lùng: “Thái tử điên hạ, bản tọa chỉ phụ trách sự an nguy của ngươi! Những chuyện khác không liên quan đến bản tọa!”
“Hắc Lão, chỉ cần ngươi giúp bản cung, bản cung bằng lòng…” Hạ Thiên Khung cắn răng, hứa một loạt những điều kiện hậu hĩnh.
Sắc mặt của Hắc Lão cuối cùng cũng thay đổi rồi, hắn ta mở miệng nói: “Thái tử điện hạ, nếu ngươi đã có thành ý như vậy, bản tọa cũng không phải người không biết thức thời, ta sẽ giúp ngươi bắt Dạ Lai Hương về ngay! Nhưng chuyện nhỏ như phá thành này ngươi vẫn nên giao cho người khác, bản tọa không muốn mang tiếng xấu là ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu!”
Hạ Thiên Khung mừng rỡ: “Vậy là đủ rồi, cảm ơn Hắc Lão!”
“Dạ Lai Hương, nộp mạng đi!” Hắc Lão quát to một tiếng, cơ thể giống như chim hồng bay lên, hướng về phía Hổ Lao Quan.
Khí tức mạnh mẽ của Tông Sư càn quét tới áp chế tất cả mọi người!
Dạ Lai Hương sợ hết hồn: “Vậy mà lại phái Tông Sư tới giết ta à?”
Tuy rằng thực lực của hắn ta mạnh, khinh công rất cao!
Tuy hắn ta còn sở hữu một thanh đao nhỏ có thêm ý chí của Đại Tông Sư vào, nhưng hắn ta cũng không dám chắc chắn mình có phải đối thủ của Tông Sư hay không?
Để bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, điều quan trọng nhất bây giờ chính là chạy!
Cơ thể hắn ta hóa thành một cái bóng trắng, nhanh chóng rời khỏi Hổ Lao Quan, chỉ để lại một câu: “Các vị, Tông Sư tới rồi, bản công tử không phải đối thủ, chỉ có thể dụ hắn ta rời đi, hẹn ngày khác gặp lại các ngươi!”
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Chạy về phía Đại Hạ nhé!”
“Biết rồi!”
Tông Sư của Đại Hạ đuổi theo cái bóng của Dạ Lai Hương, hai người nhanh chóng biến mất không còn thấy đâu nữa.
Nhưng trận đại chiến vẫn tiếp tục, binh mã Đại Hạ tiếp tục công thành, Đại Võ tiếp tục thủ thành.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm nhắm mắt, khi lại mở mắt ra, một luồng sức mạnh tự nhiên khủng khiếp vọt thẳng lên trời.
“Chu Lưu Lục Hư Công – Hô Phong Hoán Vũ!”
Trong phút chốc, trời đất thay đổi, gió lớn thổi đến, mây đen nhanh chóng ngưng tụ, sấm chớp lập lòe.
Lại qua một lúc, chỉ thấy rào một tiếng, cơn mưa to như trút nước đổ xuống.
“Vù vù!”
Gió lớn điên cuồng thổi, mưa to xối xả!
Dưới tình hình như vậy đánh trận vô cùng khó khăn, nhìn còn không thấy rõ nổi gì.
Đặc biệt là binh lính Đại Hạ thân là một bên tấn công chính, phải ngược gió chạy như điên còn phải đội nước mưa ăn mòn, bước chân vừa trơn vừa nặng nề, hoàn toàn không phát huy được thực lực gì.
“Điện hạ, thời tiết bất lợi, chúng ta rút lui trước đi!” Một vị tướng quân khuyên nhủ.
Hạ Thiên Khung lắc đầu: “Không thể rút, bây giờ chúng ta đã không còn lương thực nữa rồi! Lương thực đang vận chuyển tới cần ba ngày nữa, mà ba ngày này chính là lúc chúng ta suy yếu nhất! Nếu bây giờ không giành được Hổ Lao Quan, cướp được lương thực trong thành thì chúng ta sẽ bị động! Lỡ như bọn chúng nhân cơ hội này xông tới giết thì chúng ta phải làm sao?”
“Đến khi ấy thương vong sẽ càng lớn hơn! Thay vì bị động chịu đánh, nhất định phải nhân lúc hôm nay còn dư sức mà cố hết toàn bộ sức lực liều một phen! Giành được Hổ Lao Quan rồi, chúng ta sẽ có nơi hiểm yếu để thủ! Trong thành có lương thực, chúng ta sẽ không bị đói!”
“Điện hạ nói chí phải!” Tướng quân gật đầu, không tiếp tục khuyên nữa.
“Kêu mọi người tiếp tục kiên trì! Thời tiết này tới nhanh mà đi cũng nhanh, mưa sẽ ngừng nhanh thôi, ảnh hưởng không lớn! Chỉ cần giành được Hổ Lao Quan thì tất cả đều sẽ có hết!” Hạ Thiên Khung lớn tiếng nói.
“Rõ, thưa điện hạ!”
Sau đó, bọn họ đã quá xem nhẹ tính nghiêm trọng của thời tiết.
Dưới sự khống chế của Lâm Bắc Phàm, cơn mưa này hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng lại, ngược lại càng lúc càng to.
Mưa rào ảnh hưởng đến cả hai bên chiến trận, nhưng ảnh hưởng tới Đại Hạ lớn hơn vì binh mã Đại Võ còn có thể trốn trong thành, có thể thay phiên nhau tiêu diệt địch từ trên cao.
Còn binh mã Đại Hạ lại chỉ có thể bại lộ dưới mưa to gió lớn, toàn thân bị xối ướt nhẹp, vừa lạnh vừa nặng, dưới chân vô cùng lầy lồi, đừng nói là đánh trận mà đi đường cũng thành vấn đề.
Cộng thêm chưa được ăn no khiến thực lực cả người đều không phát huy được đến ba, bốn thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận