Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 862: Thế nào là đại hiệp

Lâm Bắc Phàm bèn cưỡi ngựa trắng tới đại quân, nhìn cửa ải ở phía không xa, hắn lớn giọng nói: “Bản vương nghe nói triều đình Đại Hạ các ngươi không chống đỡ nổi nên đã gọi người trong giang hồ tới! Bản vương cảm thấy thú vị lắm, bản vương cũng rất tò mò, chẳng phải người trong giang hồ các ngươi không đối phó với triều đình, giờ sao lại làm cu li cho triều đình thế này?
Những người giang hồ phẫn nộ.
“Gì mà cu li? Nói chuyện sao ngứa tai thế?"
“Triều đình là triều đình, chúng ta là chúng ta, hai bên chẳng liên quan gì đến nhau cả!"
“Sống chết của triều đình thì có liên quan gì đến chúng ta? Sở dĩ chúng ta đến đây cũng không phải vì triều đình mà là vì đất nước này, vì nhân dân của đất nước.
“Canh giữ Đại Hạ, đánh đuổi địch!"
“Chỉ cần đẩy lùi được bọn họ là tự nhiên chúng ta sẽ thuận tiện hơn.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Xem ra các vị đều là những người hiệp nghĩa, bản vương bội phục vô cùng! Có điều, lúc này bản vương muốn hỏi các vị một câu rằng người như thế nào mới được coi là đại hiệp?"
Những người trong giang hồ trên tường thành sững sờ.
Hiện giờ hai bên đang khai chiến, một đại nguyên soái như ngươi sao lại hỏi một câu chẳng liên quan gì như vậy?
Có điều bọn họ vẫn lựa chọn trả lời.
“Ta cho rằng người có thực lực lớn mạnh thì được coi là đại hiệp!"
“Lão phu cho rằng người hành hiệp trượng nghĩa được coi là đại hiệp!"
“Anh hùng hào kiệt chuyên giết những tên tham quan gian thần mới xứng là đại hiệp!"
“Không đúng không đúng, tất cả đều không đúng!” Lâm Bắc Phàm lắc đầu.
“Không đúng?” Đám người trong giang hồ đều sững người.
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Người có thực lực lớn mạnh cùng lắm cũng chỉ được xem là mãng phu! Nếu hắn ta lấy bản lĩnh của mình đi làm những chuyện như giết người phóng hỏa thì hắn ta còn được coi là đại hiệp nữa không?"
“Thế người hành hiệp trượng nghĩa thì sao?” Có người lên tiếng hỏi.
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười nhẹ: “Hành hiệp trượng nghĩa đúng là có thể xem là hiệp, nhưng chỉ có thể xếp vào hàng tiểu hiệp thôi, còn kém đại hiệp xa lắm!"
“Bởi vì không chỉ những người trong giang hồ mà một vài người dân cũng có thể trở thành tiểu hiệp! Thế nên dùng tiêu chuẩn này để đánh giá đại hiệp thì phạm vi quá rộng! Không thỏa đáng, không hề thỏa đáng một chút nào!"
Những người trong giang hồ gật gù.
Lại có người lên tiếng hỏi: “Thế anh hùng hào kiệt chuyên giết những tên tham quan gian thần thì sao?"
“Anh hùng hào kiệt chuyên giết tham quan gian thần cũng có thể coi là hiệp, song cũng chỉ được tính là tiểu hiệp mà thôi!” Lâm Bắc Phàm nói.
Những người trong giang hồ bắt đầu thấy bực mình.
“Đại anh hùng như vậy sao chỉ có thể coi là tiểu hiệp chứ?"
“Người ta đã đối nghịch với cả triều đình rồi, dám lấy cả cái đầu của mình ra để đánh cược, sao một người như vậy lại chỉ được coi là tiểu hiệp?"
“Cái tên tham quan nhà ngươi cố ý đánh giá thấp những anh hùng hào kiệt như vậy đúng không?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, hắn cười: “Bản vương không hề có ý đánh giá thấp mà đó là sự thực! Các ngươi giết tham quan thoải mái nhưng các ngươi có từng suy nghĩ đến việc sau khi giết chết tham quan thì ai sẽ đứng ra tiếp quản thành trì này không?"
“Chuyện này...” Mọi người á khẩu.
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Không có ai tiếp quản thành trì thì thành trì sẽ phải loạn đến mức nào chứ, các ngươi có biết không?"
“Ta...” Mọi người không biết phải trả lời ra sao.
“Tới khi ấy chắc chắn khắp nơi sẽ rối ren, trộm cắp hoành hành, gian dâm, bắt cóc tống tiền chắc chắn sẽ xảy ra rất nhiều, thành trì này sẽ bất ổn vô cùng!"
Những người trong giang hồ im lặng, bởi lẽ bọn họ biết những gì Lâm Bắc Phàm nói đều đúng.
“Thế nên các ngươi giết người thỏa thích xong và bỏ lại một cục diện rối rắm như thế, khiến dân chúng càng khổ thêm! Do đó những người như vậy không thể coi là đại hiệp được, dù họ có xuất phát từ mục đích nào đi chăng nữa!"
Mọi người lại im lặng.
Có người hỏi: “Thế ngươi nói xem, người như thế nào mới được coi là đại hiệp?"
"Mỗi một người sẽ có một đáp án riêng! Ví dụ có người cho rằng người có võ công cao cường là đại hiệp! Người hành hiệp trượng nghĩa là đại hiệp! Người giết tham quan gian thần là đại hiệp! Có điều theo bản vương."
Lâm Bắc Phàm ngẩng cao đầu, nói với chất giọng chắc nịch: “Người luôn hướng về đất nước, hướng về nhân dân mới được coi là đại hiệp!"
“Người luôn hướng về đất nước, hướng về nhân dân mới được coi là đại hiệp!” Câu nói này như ẩn chứa một loại ma lực nào đó khiến những người trong giang hồ nghe xong mà như bị sét đánh vậy.
Lông tơ trên người bọn họ đều dựng hết lên, toàn thân run rẩy.Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Chỉ có người có tấm lòng luôn vì nước vì dân thì mới xứng đáng là đại hiệp! Chỉ cần là người một lòng cống hiến cho quốc gia và nhân dân nước mình thì sẽ được coi là đại hiệp! Chỉ cần vì nước vì dân, có chết cũng không hối hận mới là đại hiệp! Những cái khác thì đều không xứng"
Mọi người bèn thi nhau vỗ tay.
“Không sai không sai, Lâm nguyên soái nói đúng lắm, chỉ có người luôn vì nước vì dân mới được xưng là đại hiệp!"
“Hành hiệp trượng nghĩa, giết tham quan gian thần cùng lắm cũng chỉ được coi là tiểu hiệp! Để mà so với đại hiệp chân chính thì còn kém xa!"
“Lâm nguyên soái ngươi tổng kết rất chính xác, lão phu không có ý kiến gì cả! Ha ha!"
1032 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận