Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 355: Tình huống không được lạc quan cho lắm

Cuộc phân tranh giữa Đại Võ và Đại Viêm ngày thứ nhất kết thúc.
Trong trận đấu, Đại Võ đã dùng tuyệt tác kinh điển [Thương Hải Nhất Thanh Tiếu] của Lâm Bắc Phàm ép cho Đại Viêm phải nhận thua.
Sau đó nhờ biểu hiện xuất sắc trong trận đấu cờ vây của hắn, Đại Viêm lại phải nhận thua một lần nữa. Đại Võ đã thắng hai trận liên tiếp, bách tính khắp kinh thành đều vô cùng hưng phấn, bọn họ hoan hô, nhảy nhót.
“Thắng liên tiếp hai trận rồi, quả nhiên Đại Võ của chúng ta là mạnh nhất!”
“Một mình tế tửu đã áp đảo hết thảy người bên Đại Viêm! Một người giữ cửa quan, vạn người không mở được!”
“Tế tửu đúng là tiên mà!”
“Ta thấy chỉ cần có tế tửu thì trận đấu nhất định sẽ thuận lợi!”
Do quá vui nên rất nhiều người đã ca hát nhảy múa ở bên ngoài, bọn họ hát vang bài “Thương hải nhất thanh tiếu – Một tiếng cười bể dâu” của Lâm Bắc Phàm.
“La la la”
“La la la”
Cùng lúc đó, đại biểu bên Đại Viêm đang rầu rĩ tại dịch quán. Từ lúc xuất phát đến giờ, bọn họ vẫn hừng hực khí thế cơ mà!
Bọn họ tưởng mình đã tài giỏi lắm rồi, chắc chắn sẽ áp chế cái bọn Đại Võ, hoàn toàn đánh bại đối thủ!
Bọn họ cứ ngỡ mình sẽ công thành danh toại, tiếng xa đồn khắp! Song sự thật đã tát cho bọn họ một cái thật đau!
Một Lâm Bắc Phàm đã hoàn toàn đánh bại bọn họ, khiến bọn họ thua thảm hại!
Thua đến mức mất sạch mặt mũi! Quá thảm bại!
Nghe những tiếng ca hát bên ngoài mà bọn họ thấy chói tai vô cùng, cực kì khó chịu.
Lúc này, tam hoàng tử đứng lên và đóng cửa sổ lại, nhìn mọi người đang ủ rũ, hắn ta thở dài một hơi: “Nói đi, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?”
Mọi người nhìn nhau, chẳng ai lên tiếng cả.
Tinh thần của bọn họ đã bị rút sạch sau hai trận đấu, đồng thời bọn họ cũng mất sạch kiêu ngạo.
Trong lòng bọn họ khó chịu vô cùng nhưng bọn họ chẳng biết phải nói thế nào.
“Chúng ta tuyệt đối không thể thua!”
Tam hoàng tử siết chặt bàn tay: “Chúng ta có thể sẽ phải thua, nhưng không được thua Đại Võ! Đại Viêm chúng ta đang hưng thịnh, Đại Võ lại đi xuống, chúng ta không thể bại trước một quốc gia yếu ớt như vậy được!”
“Hơn nữa, lần này chúng ta đưa theo đội ngũ mạnh nhất, triều đình và bách quan, dân chúng đều mong đợi kì vọng vào chúng ta, chúng ta không có lí do để thua! Nếu chúng ta thua thì trở về biết phải ăn nói thế nào với bệ hạ, phải giải thích thế nào với bách tính?”
“Các ngươi có suy nghĩ cho tương lai của mình hay không?”
Sắc mặt mọi người khẽ thay đổi, bởi lẽ chuyện này đúng là khó nói thật!
Hơn nữa nếu thua thì sẽ ảnh hưởng đến tương lai của bọn họ, đây là điều bọn họ không thể chấp nhận được!
Lúc này, tam hoàng tử dịu giọng lại: “Các vị, mới nãy giọng điệu của bản cung có hơi nặng nề! Bản cung vẫn luôn tin vào tài năng của các vị, hôm nay sở dĩ chúng ta thua là bởi coi thường đối thủ, coi thường Lâm Bắc Phàm!”
“Có điều Lâm Bắc Phàm có lợi hại thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng chỉ có một mình! Hắn rất xuất sắc ở phương diện đàn và cờ, song tài năng của con người là có hạn, thời gian cũng có hạn, bản cung không tin hắn còn tài giỏi về những phương diện khác nữa! Trừ Lâm Bắc Phàm ra thì những kẻ khác là đối thủ của các ngươi ư?”
Mọi người nghe mà thấy có lý vô cùng.
Lâm Bắc Phàm có giỏi giang đến cỡ nào thì cũng không thể bao trọn mọi mặt được! Dẫu sao hắn cũng là con người chứ không phải một vị thần!
Ở tuổi này của hắn có thể chơi đàn, chơi cờ giỏi đã là xuất sắc lắm rồi!
Những thứ khác hắn không thể tài giỏi được đâu!
“Vậy nên trận đấu ngày mai chúng ta có khả năng thắng! Mọi người lấy tinh thần lên cho bản cung!”
Tam hoàng tử lớn giọng nói: “Đừng cứ nghĩ mãi về trận đấu ngày hôm nay, giờ quay về ngủ một giấc thật ngon, nghỉ ngơi lấy lại sức, ngày mai tái chiến! Bản cung tin rằng ngày mai chúng ta nhất định sẽ thắng! Nhất định sẽ giành được chiến thắng!”
Cuối cùng mọi người cũng lấy lại được tinh thần.
“Điện hạ yên tâm, ngày mai ta chắc chắn sẽ dốc hết sức!”
“Điện hạ yên tâm, chúng ta sẽ thắng thôi!”
“Không gì có thể chiến thắng Đại Viêm chúng ta!”
Tam hoàng tử hài lòng, hắn ta gật đầu: “Rất tốt! Đây mới là người tài của Đại Viêm ta! Mọi người trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai lại thi đấu!”
Các tài tử tạm biệt hoàng tử rồi quay về nghỉ ngơi.
Trong phòng chỉ còn lại tam hoàng tử và một vị lão thần.
Tam hoàng tử nhìn bóng các tài tử rời đi, hắn ta chẳng ngoảnh đầu, chỉ hỏi: “Vương đại nhân, ngày mai chắc chúng ta sẽ thắng nhỉ?”
“Nói thật thì tình huống không được lạc quan cho lắm, thưa điện hạ!”
Vị lão thần kia cười khổ.
“Tại sao lại nói như vậy?”
Tam hoàng tử quay đầu lại chất vấn: “Chúng ta có bốn trạng nguyên, cộng thêm bản cung nữa là năm, thực lực hùng hậu như thế. Mặc dù hôm nay thất bại nhưng chắc chắn ngày mai có thể xoay chuyển tình thế!”
“Trước kia lão thần cũng cho là thế, nhưng hiện giờ lão thần không còn tự tin nữa!”
“Là bởi Lâm Bắc Phàm sao?”
“Không sai, là bởi hắn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận