Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 339: Để ta xoa bóp cho ngươi nhé

Lâm Bắc Phàm lại thở dài: "Cho nên đây mới là nguyên nhân khiến ta buồn phiền, thật sự chẳng thể nhìn thấy phần thắng!"
Mọi người cũng thở dài một hơi thật sâu.
Mặc dù, phần lớn mọi người đều rất thất vọng về triều đình, nhưng dù sao hắn cũng là người đại diện cho đất nước một cách chính thức.
Nếu Đại Võ hoàng triều thua, cũng tức là bọn họ thua. Đây là điều mà bất cứ người dân Đại Võ nào cũng khó mà chấp nhận nổi.
"Nhưng mà, thành sự tại nhân!"
Vẻ mặt Lâm Bắc Phàm trở nên cứng rắn: "Cho dù có muôn vàn khó khăn, ta cũng sẽ dốc toàn lực mà đánh trận này! Cho dù phải giống như con thiêu thân lao vào ngọn lửa, chết không có chỗ chôn thây, ta cũng nhất quyết không cúi đầu! Dù có thế nào, thì sống lưng của Đại Võ ta cũng không được cong, linh hồn của Đại Võ ta không được mất, tinh thần của Đại Võ ta vĩnh viễn không thể bị tiêu diệt!"
"Công tử (tướng công)"
Mọi người vô cùng cảm động. Đúng lúc ấy, cả người Lâm Bắc Phàm hơi nghiêng đi. Lý Sư Sư hoảng hốt: "Tướng công, ngươi làm sao thế này?"
"Có thể là vì cuộc so tài Viêm Võ lao tâm lao lực quá, nên đầu ta hơi choáng váng!"
Lâm Bắc Phàm vừa loạng choạng vừa nói.
"Phu quân mau ngồi xuống đi, thiếp thân xoa bóp đầu cho ngươi, thư giãn tinh thần!"
Lý Sư Sư vội vàng đỡ Lâm Bắc Phàm ngồi xuống, sau đó đứng sau lưng Lâm Bắc Phàm, giơ tay ra ấn vào huyệt thái dương của Lâm Bắc Phàm, giúp Lâm Bắc Phàm thư giãn.
"Tướng công, bây giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Lâm Bắc Phàm nhắm mắt lại mà hưởng thụ: "Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn Sư Sư!"
"Tướng công, giữa ngươi và ta sao phải khách sáo chứ?"
Lý Sư Sư mỉm cười, có thể giúp phu quân phân ưu, nàng rất vui.
Đúng lúc ấy, tay của Lâm Bắc Phàm liên tục run lên mấy lần.
"Công tử, tay của ngươi bị làm sao thế kia?"
Mạc Như Sương hoảng hốt.
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ đau khổ: "Có lẽ là vì vất vả lo liệu cuộc so tài Viêm Võ, bị thiếu máu, nên chân tay hơi bất thường một chút, không khống chế được bản thân!:
"Công tử, ta giúp ngươi thư giãn một chút!"
Mạc Như Sương cầm cánh tay Lâm Bắc Phàm, nhẹ nhàng xoa bóp.
"Công tử, bây giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Lâm Bắc Phàm rất cảm động: "Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn ngươi, Như Sương!"
"Công tử đừng khách sáo!"
Mạc Như Sương mỉm cười.
Đột nhiên, chân của Lâm Bắc Phàm run lên, không cẩn thận mà đá trúng mông Quách Thiếu Soái.
Quách Thiếu Soái hoảng sợ: "Công tử, chân của ngươi bị làm sao vậy?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, yếu ớt mà nói: "Không phải ta vừa nói đó sao, vì vất vả quá, máu không lưu thông đủ nên tay chân thất thường, bây giờ không khống chế được chân nữa rồi! Xin lỗi nhé, Thiếu Soái!"
Quách Thiếu Soái thông cảm cho hắn: "Công tử, ta xoa bóp cho ngươi nhé!"
Nói rồi, hắn ta liền ngồi xổm xuống.
Đúng lúc đó, chân của Lâm Bắc Phàm lại giật một lần nữa, Quách Thiếu Soái ngã xuống đất kêu một tiếng: "Oái!"
Lâm Bắc Phàm vô cùng đau khổ: "Thiếu Soái, xin lỗi nhé! Ta không cố ý đâu!"
"Không sao đâu công tử, ta hiểu mà!"
Quách Thiếu Soái nói với vẻ quan tâm, sau đó lại tới gần.
Lâm Bắc Phàm lại tung một cước nữa.
"Ối! Công tử, chân ngươi khỏe quá, có thể khống chế lại một chút được không?"
"Ta không khống chế nổi đâu, ngươi có thể nhẫn nhịn một chút được không?"
Tiểu quận chúa: "Cứ để ta đi, không có việc gì mà tiểu quận chúa ta đây không làm được!"
Tiểu quận chúa ngồi xổm xuống, ôm lấy một chân của Lâm Bắc Phàm đặt ở trước mặt mình rồi bắt đầu ra vẻ thành thục mà bóp.
Lần này, Lâm Bắc Phàm lại rất ngoan ngoãn.
"Lâm Bắc Phàm, giờ thì sao rồi, có thoải mái hơn chút nào hay không?"
Tiểu quận chúa hỏi với vẻ quan tâm.
Lâm Bắc Phàm rên rỉ trong sung sướng: "Thoải mái lắm! Tiểu quận chúa, ngươi tốt quá!"
Tiểu quận chúa tỏ vẻ đắc ý: "Tất nhiên rồi! Phải biết là ta còn chưa bao giờ xoa bóp cho phụ vương như thế đâu đấy, ngươi là người đầu tiên!"
Lâm Bắc Phàm xoa cái đầu nhỏ của tiểu quận chúa: "Ngoan quá! Mấy ngày nữa ta lại làm Bụt Nhảy Tường cho ngươi ăn!"
"Hay lắm hay lắm!"
Tiểu quận chúa lại càng ra sức mà bóp.
Cứ như thế, Lâm Bắc Phàm hưởng thụ sự hầu hạ của mấy người đẹp, thoải mái đến mức muốn bay lên trời luôn.
So tài Viêm Võ ấy à? Cứ mặc kệ nó trước đã!
Thời gian vài ngày trôi qua rất nhanh.
Thời gian càng trôi đi, bầu không khí của cuộc so tài Viêm Võ ngày càng sôi nổi. Khắp các đường lớn ngõ nhỏ, đâu đâu cũng có tiếng bàn tán xôn xao.
"Cuộc so tài Viêm Võ sắp diễn ra rồi, các ngươi nói xem lần này Đại Viêm thắng hay là Đại Võ chúng ta thắng đây?"
"Chuyện này khó mà khẳng định được, lần trước Đại Viêm đã thắng rồi! Nhưng dù sao lần ấy bọn họ cũng có ưu thế sân nhà, thắng cũng dễ hiểu thôi! Lần này chúng ta có ưu thế sân nhà, có lẽ phần thắng rất lớn đấy!"
"Không sai, ở phần thi văn, chúng ta có Lâm tế tửu học vấn mênh mông, được ca tụng là thần tiên trên trời, sao có thể thua được cơ chứ? Ở phần thi võ, nước chúng ta cũng có nhiều nhân tài, cố gắng một chút là sẽ thắng thôi!"
"Lần này, Đại Võ chúng ta tất thắng!"
Đúng lúc đó, ở bàn bên cạnh truyền tới một tiếng cười khẩy: "Đại Võ tất thắng cơ à, đùa kiểu gì thế? Ta thấy phải là Đại Võ tất thua mới đúng! Lần này lão phu đến đây, chính là để xem tại sao Đại Võ lại thua, thua thảm hại như thế nào đấy! Ha ha!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận