Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 260: Không phải ta

Gia Cát tiên sinh vừa run rẩy vừa nói: "Khởi bẩm vương gia, theo lời thợ thủ công nói thì điểm then chốt khi chế tạo khí cầu lớn và tàu đệm khí đều là ở túi khí! Nhưng túi khí mà bọn họ làm ra không đủ bền nên mới thất bại!"
"Tại sao triều đình lại làm được?"
Vương gia lại càng giận dữ hơn: "Trong trận chiến trên trời mấy ngày trước, hai vị Tông Sư đã dùng khí cầu lớn để bay lên cao hơn ba trăm trượng mà vẫn bình yên vô sự đấy thôi, nhưng khí cầu lớn của bản vương còn chưa bay được ba mươi trượng đã rơi xuống rồi, ngươi nói cho bản vương biết thế này là sao hả?"
Hắn ta ngẫm nghĩ một hồi rồi lớn giọng chất vấn: "Có phải các ngươi ăn bớt vật liệu, tham ô công quỹ không?"
Gia Cát tiên sinh bị dọa sợ hết hồn: "Vương gia, oan quá! Bọn ta biết hai món bảo khí này rất quan trọng với vương gia nên đã trông chừng, đề phòng suốt ngày suốt đêm, tuyệt đối không để kẻ nào dám ra tay! Thợ thủ công cho rằng phương pháp chế tạo có vấn đề! Dùng phương pháp chế tạo này vốn không thể làm ra túi khí phù hợp được!"
"Phương pháp chế tạo có vấn đề sao?"
Vương gia nhíu mày, ánh mắt dần dần lạnh đi: "Phương pháp chế tạo này do Lâm Bắc Phàm tự mình giao nộp, chẳng lẽ hắn lừa bản vương?"
Thật ra, trong lòng vương gia luôn cảm thấy Lâm Bắc Phàm có vấn đề.
Mặc dù lần nào Lâm Bắc Phàm cũng giải quyết công việc ổn thỏa, nhưng mỗi lần đều tiêu tốn của hắn ta một khoản tiền lớn.
Phủ vương gia của hắn ta cũng chính vì vậy mà trở nên nghèo túng.
Hắn ta đường đường là vương gia, đã bao giờ phải nhún nhường như thế chưa?
Nếu không phải Lâm Bắc Phàm có giá trị lợi dụng lớn thì hắn ta đã sớm phái người đi làm thịt Lâm Bắc Phàm rồi!
"Chắc là không phải đâu?"
Gia Cát tiên sinh nói: "Cho dù phương pháp chế tạo này là thật hay giả thì trạng nguyên lang cũng đã dâng lên cho vương gia rồi, hắn đâu thể nói mình không liên quan gì đến chuyện này! Nếu đã như thế, tại sao hắn lại làm ra chuyện chẳng có kết quả tốt đẹp gì như vậy chứ, vừa đắc tội triều đình lại vừa đắc tội cả vương gia?"
"Nói cũng phải!" Vương gia gật đầu, người bình thưởng chẳng ai lại làm như thế cả.
Gia Cát tiên sinh thầm lau mồ hôi lạnh, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Trước giờ, hắn ta luôn dốc lòng tiến cử Lâm Bắc Phàm, nếu phía Lâm Bắc Phàm thật sự có gì đó mờ ám thì hắn ta cũng xong đời.
Cho nên, hắn ta nhất định phải nói đỡ cho Lâm Bắc Phàm, giúp người ta thoát khỏi hiềm nghi.
"Thuộc hạ nghi ngờ chắc chắn trong chuyện này có một số vấn đề!"
"Có vấn đề ở chỗ nào?"
"Có lẽ vẫn là ở phương pháp chế tạo!"
Gia Cát tiên sinh nói: "Theo lời thợ thủ công nói thì phương pháp chế tạo này có rất nhiều trình tự, phải hết sức chú ý ở khâu phối hợp vật liệu, không được xảy ra bất cứ sai sót nào! Triều đình trực tiếp chỉ đích danh trạng nguyên lang làm người giám sát thi công nên mới có thể chế tạo ra một số lượng lớn khí cầu lớn và tàu đệm khí trong thời gian ngắn! Nhưng chỗ chúng ta lại không có trạng nguyên lang, chỉ có mấy thợ thủ công bình thường mà thôi..."
"Vậy phải làm thế nào đây? Có thể bắt hắn đến đây được chắc?" Vương gia xòe bàn tay ra, lớn tiếng hỏi.
"Vương gia, tất nhiên không thể làm như thế được rồi, làm như vậy thì trạng nguyên lang sẽ bị lộ thân phận, rất bất lợi đối với nghiệp lớn của chúng ta! Nhưng chúng ta có người ở bên cạnh hắn mà, chúng ta có thể cho người từ từ hỏi hắn sau đó sửa đổi và cải thiện phương pháp chế tạo, một ngày nào đó sẽ thành công thôi!"
"Mặt khác, chúng ta còn có thể nghĩ cách lén trộm vài túi khí của triều đình! Như thế có thể so sánh đồ giữa hai bên, chẳng phải sẽ dễ dàng thành công hơn sao?"
"Xem ra..."
Vương gia chắp tay, thở dài: "Cũng chỉ đành vậy thôi!"
Vì vậy, thông qua hai người Mạc Như Sương, Ký Bắc vương chuyển lời tới Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm nghe xong lại vô cùng tức giận.
Hắn chỉ vào đầu của mình, giận dữ quát: "Ta tuyệt đối trung thành với vương gia, vì vương gia mà làm nhiều chuyện phải rơi đầu như thế, thế mà đến tận bây giờ các ngươi vẫn còn nghi ngờ ta sao? Lương tâm của các ngươi bị chó tha rồi đấy à? Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi có thể sỉ nhục lương tâm của ta nhưng tuyệt đối không thể sỉ nhục lòng trung thành của ta!"
"Công tử, không phải như vậy đâu!"
Mạc Như Sương sốt ruột bảo: "Bọn ta và vương gia không hề nghi ngờ ngươi! Chỉ là bọn ta đã làm theo phương pháp chế tạo mà ngươi đưa nhưng vẫn không thể tạo ra được túi khí có thể chịu được trong thời gian dài, vậy nên mới hỏi ngươi như vậy thôi mà!"
"Chuyện này rất bình thường thôi!"
Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ bình tĩnh: "Cùng là con người, đều cùng đọc tứ thu ngũ kinh, nhưng tại sao có người thi đỗ tiến sĩ, thi đỗ trạng nguyên, mà lại có người thi cả đời cũng không đỗ nổi?"
"Tại sao trong số các đồng môn, tất cả mọi người đều tu luyện cùng một công pháp, nhưng tại sao có người còn trẻ mà đã trở thành Tông Sư, nhưng cũng có người tu luyện cả đời muốn đột phá một cảnh giới thấp cũng khó khăn đến vậy?"
Hai người Mạc Như Sương á khẩu không trả lời được.
"Đây chính là sự khác biệt! Sự khác biệt giữa người với người có lúc còn lớn hơn sự khác biệt giữa con người và con chó! Cho dù bản quan giám sát chặt chẽ phân xưởng của Công bộ thì trong mười cái túi khí vẫn bị hỏng mất năm cái!"
Lâm Bắc Phàm chắp tay đứng đó, tổng kết: "Bọn họ không làm ra được, có thể là vì người của bọn họ không giỏi, hoặc là có kẻ ăn bớt vật liệu, chuyện này rất bình thường thôi mà! Dù sao thì ở đâu mà chẳng có con sâu làm rầu nồi canh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận