Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 615: Vẫn còn chứng cứ

Bách quan trong triều chấn kinh đến mức tê dại!
Ba nghìn vạn lượng bạc!
Gần bằng một phần ba quốc khố luôn rồi! Hắn đúng là quá tham lam!
Nữ đế đang ngồi trên long ỷ nghe mà thấy kinh hãi.
Mặc dù nàng đã biết Lâm Bắc Phàm tham lam từ lâu, song hiện giờ xem ra nàng đã đánh giá thấp hắn rồi!
Hắn đã khiến một Giang Nam vương giàu có trở nên nghèo nàn! Việc làm này đúng là lừng lẫy xưa nay!
“Thế nên bản vương mới bảo hắn là loạn thần tặc tử, là tai ương hại nước hại dân! Hắn thực sự quá tham lam, vì lợi ích của mình mà không biết đã làm ra bao nhiêu chuyện phản bội lại Đại Võ!”
“Hơn nữa hắn còn là người thông minh xảo quyệt, bụng dạ thâm sâu khó lường, nếu không diệt trừ hắn thì chắc chắn Đại Võ sẽ rơi vào tình cảnh loạn lạc!”
Giang Nam vương phát điên lên, hắn ta lên án một cách mạnh mẽ.
Nữ đế im lặng trong chốc lát rồi nhìn Lâm Bắc Phàm vẫn đang rất bình tĩnh kia, nàng hỏi: “Lâm ái khanh, ngươi có gì muốn nói trước sự tố giác của Giang Nam vương không?”
Lâm Bắc Phàm chắp tay một cách bình thản, hắn đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, đây hoàn toàn là bịa đặt không có thật! Lòng trung thành của thần với bệ hạ và tình yêu với Đại Võ có trời đất chứng giám, thần vẫn luôn nghĩ kế sách đề mưu lược cho bệ hạ, chịu đựng khổ cực, cống hiến sức lực cho triều đình, không ngại khó không ngại khổ vì tính mạng của dân chúng!”
“Cũng chính bởi vì thế nên vi thần mới được làm phủ doãn kinh thành trong vòng hai năm ngắn ngủi, còn được bệ hạ ban thưởng tước vị, xưng là Trung Dũng Hầu! Những điều này chính là sự khẳng định của bệ hạ cũng như triều đình dành cho vi thần!”
Nữ đế gật đầu: “Ngươi nói không sai!”
“Vi thần đã làm rất nhiều chuyện, chuyện gì cũng rõ như ban ngày, không thể chỉ trích! Ấy vậy mà Giang Nam vương điện hạ lại vu oan cho vi thần tiết lộ cách chế tạo thần khí, lại còn bán xương rồng…”
Lâm Bắc Phàm lạnh lùng cười, hắn nói: “Đây rõ ràng là vu oan hãm hại người khác trước khi chết đây mà, hắn ta đang muốn ly gián quân thần chúng ta, người này tâm địa xấu xa, mong bệ hạ minh giám!”
Giang Nam vương phẫn nộ nói: “Bản vương biết ngay ngươi sẽ phủ nhận, may mà bản vương có chứng cứ!”
“Hoàng thúc, ngươi có chứng cứ gì?” Nữ đế hỏi.
Nàng không khỏi thấy lo âu, đừng bảo Lâm Bắc Phàm bị Giang Nam vương bắt chẹt thật đấy nhé?
Nàng phải giúp hắn vượt qua vụ này như thế nào đây?
Giang Nam vương cởi áo mãng bào ra rồi lấy hai tờ giấy nhăn nhún từ bên trong tay áo, sau đó trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm một cái. Hắn ta nói với cái giọng sảng khoái khi sắp được báo thù rửa hận: “Mời bệ hạ xem, đây chính là cách chế tạo hai món thần khí mà tên giặc chó má kia đã bán cho bản vương! Có lẽ Lâm Bắc Phàm đã tự tay viết nó, là thật hay giả thì nhìn cái là biết!”
“Trình lên đây!” Nữ đế nói.
Một lát sau, nàng mở hai tờ giấy thái giám đưa lên rồi xem một cách nghiêm túc. Ban đầu nàng còn hơi lo, song giờ thì không lo lắng gì cả!
Nàng híp mắt cười rồi đưa hai tờ giấy cho thái giám: “Các vị ái khanh, đây chính là chứng cứ của hoàng thúc, các ngươi nhìn xem! Cả Lâm ái khanh nữa, ngươi cũng xem xem!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Bách quan thi nhau đáp lời rồi liếc nhìn Lâm Bắc Phàm, sau đó lại nhìn Giang Nam vương, ai cũng lắc đầu ngao ngán.
Trong lòng Giang Nam vương bỗng dấy lên một dự cảm chẳng lành: “Các ngươi có ý gì thế?”
Không lâu sau, hai tờ giấy kia lại quay về tay nữ đế, nàng vừa cười vừa hỏi: “Các vị ái khanh thấy thế nào sau khi xem xong chứng cứ của hoàng thúc?”
Đầu tiên là Công bộ thượng thư Vương Như Thủy đứng ra, kính cẩn nói: “Khởi bẩm bệ hạ, hai tờ giấy viết cách chế tạo này đúng thật là cách chế tạo khí cầu lớn và tàu đệm khí, song có hơi khác một chút! Có điều chỉ dựa vào hai phần chứng cứ này mà luận tội Lâm đại nhân thì bản quan không đồng ý!”
“Sao lại nói như vậy?” Nữ đế hỏi.
“Bởi vì nét chữ trên hai tờ giấy này không hề giống với nét chữ của Lâm đại nhân!”
Vương Như Thủy nói với chất giọng trầm thấp: “Chữ của Lâm đại nhân không chỉ gãy gọn mà còn có khí thế mạnh mẽ, nhìn rất chính trực và thoải mái, vi thần thích vô cùng!”
“Thế nhưng chữ trên hai tờ giấy kia trông nhỏ nhắn hơn rất nhiều, nét cũng mảnh mai hơn. Mặc dù trông cũng đẹp nhưng hoàn toàn không phải do Lâm đại nhân viết.”
“Thế nên không thể luận tội Lâm đại nhân chỉ bằng phần chứng cứ này!”
Bách quan đồng loạt gật đầu tỏ vẻ tán thành.
“Đúng vậy, nét chữ hoàn toàn không giống nhau!”
“Đâu có phải chữ của Lâm đại nhân, sao mà định tội Lâm đại nhân cho được?”
“Chắc cái này làm giả rồi, không thể tin được!”
Giang Nam vương có hơi lép vế: “Không thể nào!”
Nữ đế tươi cười, nói: “Hoàng thúc, có gì mà không thể chứ! Trẫm và bách quan văn võ trong triều đều đã từng trông thấy chữ của Lâm ái khanh, liếc mắt cái là có thể nhận ra! Phải là phải, không phải là không phải, sao có thể nhìn sai được? Hoàng thúc, ngươi hơi quá đáng rồi đấy, cố ý làm giả chứng cứ để vu oan hãm hại ái khanh của trẫm hả?”
Lâm Bắc Phàm lập tức chắp tay nói: “Bệ hạ anh minh, các vị đại nhân anh minh!”
Trông thấy dáng vẻ đắc ý của Lâm Bắc Phàm, Giang Nam vương tức điên lên: “Bản vương vẫn còn chứng cứ!”
“Hoàng thúc, ngươi còn chứng cứ gì nữa?” Nữ đế hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận