Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 385: Giết

Lưu Hải len lén liếc nhìn, trong lòng âm thầm mừng rỡ. Thật ra tất cả những điều hắn ta nói đều là bịa đặt.
Chuyện đó có thật hay không, hắn ta không biết, cũng chẳng thể biết nổi.
Nhưng vẫn có thể chụp tiếng xấu lên đầu Lâm Bắc Phàm, khiến hắn có trong sạch cũng phải dính chàm.
Nữ đế đã nghe rất rõ chuyện này, như vậy trong lòng nàng sẽ có sự lấn cấn, sinh ra mầm mống nghi ngờ.
Sau đó, Lâm Bắc Phàm sẽ không còn được ưu ái nữa.
Nếu người ta ngã xuống, cơ hội của người ta, sẽ biến thành của hắn ta thôi. Ha ha!
Sắc mặt nữ đế nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, nói: "Thông tin này của ngươi rất quan trọng, trẫm sẽ cho người điều tra hắn! Nếu việc này thật sự do hắn gây ra, không cần biết hắn đã lập được bao nhiêu công lao, trẫm cũng sẽ không tha cho hắn một cách dễ dàng đâu!"
Lưu Hải mừng thầm trong lòng, quả nhiên lời hắn ta nói đã có tác dụng rồi!"
Nữ đế nói tiếp: "Lưu ái khanh, ngươi cứ theo đoàn đại biểu của Đại Viêm quay về trước đi đã!"
Lưu Hải hoảng hốt: "Bệ hạ, người không cần vi thần sao?"
"Sao có thể như vậy được?"
Nữ đế nói với vẻ ân cần: "Ái khanh, lần này ngươi đến đây chủ yếu là để dự thi, mọi thứ khá gấp gáp, chưa kịp chuẩn bị gì cả, cho nên trẫm cho ngươi quay về thu dọn gia sản trước, rồi mới quay lại cống hiến cho Đại Võ sau! Ái khanh cứ yên tâm, nhất định trẫm sẽ cho người đi đón gia đình ngươi!"
Lưu Hải thở phào nhẹ nhõm, nói với vẻ vui mừng: "Cảm ơn bệ hạ!"
Lưu Hải rời khỏi Ngự Thư Phòng.
Sắc mặt nữ đế trở nên lạnh lùng: "Người đâu, sau khi Lưu Hải rời khỏi Đại Võ, tìm cơ hội giết chết hắn ta đi!"
"Vâng, bệ hạ!"
Chờ tới khi trong Ngự Thư Phòng không còn ai nữa, Bạch Quan âm bỗng nhiên xuất hiện, nàng thắc mắc: "Nếu hắn ta là một nhân tài, lại muốn nhờ cậy vào Đại Võ vậy tại sao phải giết hắn cơ chứ?"
"Hắn ta xin được nhờ cậy vào Đại Võ, làm việc cho trẫm, quả thực trẫm rất hài lòng!"
Nữ đế nói với giọng nặng nề: "Nhưng hắn ta hoàn toàn không nên nói xấu thần tử trung thành của trẫm!"
"Phương pháp chế tạo khí cầu lớn và tàu đệm khí đúng là do Lâm ái khanh tiết lộ cho người ngoài! Nhưng trẫm tuyệt đối không tin rằng một viên quan lục phẩm tép riu như hắn ta lại biết được chuyện bí mật như vậy!"
"Trẫm hỏi hắn ta có bằng chứng hay không, hắn ta lại chẳng thể đưa ra được chứng cứ, rõ ràng hắn ta cố tình nói xấu, gán tội linh tinh!"
Bạch Quan âm gật đầu: "Nói có lý lắm!"
"Mặc dù kẻ này có tài nhưng lại quyết định đổi chủ một cách chóng vánh như thế, lòng trung thành của hắn ta vẫn còn là điều đáng nghi! Hơn nữa, hắn ta vừa mới đầu quân cho chủ nhân mới mà đã vội vàng vu oan hãm hại người khác rồi, đạo đức của hắn ta cũng có vấn đề!"
Ánh mắt nữ đế sáng như ngọn đuốc.
Bạch Quan âm lại gật đầu một lần nữa.
Nữ đế lắc đầu: "Thật ra, Đại Võ chúng ta cũng chẳng hề thiếu nhân tài, thứ chúng ta còn thiếu là người tuyệt đối trung thành, có tài năng hữu dụng lợi nước lợi dân, giống như Lâm ái khanh vậy! Dù có bị người đời hiểu lầm, hắn vẫn giữ vững tấm lòng như ngày đầu tiên, trước sau như một, như vậy mới là người mà trẫm cần nhất, mới là rường cột của nước nhà mà trẫm cần!"
"Cho nên, kẻ có lòng dạ khó lường, hãm hại trung lương như Lưu Hải, còn giữ lại để làm gì cơ chứ? Vô dụng với nước với dân, có giữ lại cũng chỉ chật chỗ mà thôi, thà rằng giết đi còn hơn!"
Bạch Quan âm gật đầu, hình bóng nàng dần biến mất.
Cùng lúc ấy, Lưu Hải hào hứng quay về.
Hắn ta chẳng hề hay biết rằng mình đã bước lên con đường dẫn đến suối vàng, một khi rời khỏi địa phận của Đại Võ sẽ có người đến lấy cái đầu của hắn ta ngay lập tức.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh.
Đoàn đại biểu của Đại Viêm mang theo trái tim đầy thương tích mà quay về.
Lâm Bắc Phàm cũng đã đi nhậm chức, đến trình diện tại phủ nha của Đức Thiên Phủ. Lúc này, trong phủ nha của Đức Thiên Phủ đang rất náo nhiệt.
Trong phủ nha, các quan lại như thông phán, thôi quan, huấn đạo đều đến cả rồi.
Còn có cả rất nhiều bộ khoái và quan sai tập trung về phủ nha, đứng rất chỉnh tề, cứ như thể đang tiếp đón thanh tra vậy.
Một vị quan đã lớn tuổi đứng trước mặt mọi người, phát biểu: "Lát nữa, ánh mắt của các người phải sáng lên cho ta, phủ thừa đại nhân mới nhậm chức sắp đến rồi đấy! Vị phủ thừa này không phải là kẻ tầm thường đâu, người ta là tế tửu của Quốc Tử Giám, đồng thời còn làm quan tam phẩm của triều đình, có thể nói là quyền cao chức trọng! Hơn nữa người ta còn được tự do ra vào triều đình, được bệ hạ coi trọng..."
"Vào triều làm quan chưa tới một năm mà đã thăng những mấy cấp, cả phương diện học vấn và phương diện năng lực đều rất xuất sắc! Đến cả các vị quan lớn khác trên triều đình cũng chẳng thể làm gì được hắn! Cho nên các ngươi..."
"Được rồi mà, Trị Trung đại nhân, phủ thừa đại nhân mới tới là ai, chúng ta đều hiểu rõ cả mà, xin ngươi đừng nói nữa được không! Tai của bọn ta đã bị ngươi lải nhải riết thành cái kén mất rồi!" Một người mặc trang phục của bộ đầu nói.
"Phải đấy, phải đấy, xin ngươi đừng nói nữa mà! Trong cả kinh thành này, có ai mà không biết, không hiểu về Lâm tế tửu cơ chứ?"
"Trị Trung đại nhân, kể từ ba ngày trước đến tận bây giờ, ngươi nói nhiều đến mức khiến bọn ta buồn nôn rồi!”
"Ngươi có thể im lặng một lát được không hả?"
Người đàn ông lớn tuổi kia nổi nóng: "Lại còn chê ta dông dài nữa à? Nếu không phải ta lo rằng các ngươi vụng về bộp chộp, đắc tội với đại nhân mới đến thì ta phải tốn nhiều nước miếng như thế làm gì hả? Đã thế, ta chẳng thèm nói nữa, vừa lòng các ngươi chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận