Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 237: Ta không phải

Lâm Bắc Phàm phì cười thành tiếng.
Mấy lão già khốn kiếp này!
Đã là lúc này rồi mà vẫn không quên bôi nhọ hắn!
Nữ đế lên tiếng: "Lâm ái khanh, có việc này hay không?"
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh chắp tay: "Khởi bẩm bệ hạ, tuyệt đối không có việc này!"
Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu tiếp tục vặn hỏi: "Ngươi còn dám không nhận tội sao? Ngươi phải biết rằng trong tửu lâu có mấy chục người đã tận mắt nhìn thấy việc này! Hơn nữa khi kiếm tiên bỏ đi, hắn ta còn gọi ngươi là bạn tốt, mời ngươi uống rượu! Thử hỏi mà xem, nếu hai ngươi không thân thiết với nhau thì liệu hắn ta có gọi ngươi là bạn tốt, có mời ngươi uống rượu hay không?"
Lâm Bắc Phàm trả lời với vẻ bình tĩnh: "Ngồi chung một bàn thì có thể chứng minh được điều gì cơ chứ? Bản quan và Cao đại nhân còn gặp nhau mỗi ngày đây này, chuyện này có thể chứng minh rằng chúng ta có quan hệ tốt sao? Hơn nữa, bản quan cũng thường gọi Cao đại nhân là đồng liêu, cũng từng nói muốn mời Cao đại nhân uống rượu, chuyện này chứng tỏ ta thân thiết với ngươi sao?"
"Phải biết từ khi ta vào triều làm quan cho tới nay, chỉ trong vòng chưa tới nửa năm, Cao đại nhân nhà ngươi đã tố cáo ta không dưới mười lần, quan hệ như thế có tính là thân thiết không hả? Đến loài chó cũng chẳng cố chấp như ngươi đâu!"
Còn dám so sánh hắn ta với con chó nữa sao!
Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu tức đến nỗi mặt đỏ tía tai, cả người run lên: "Lâm tế tửu, ngươi thật thô thiển! Không nói lý lẽ!"
Lâm Bắc Phàm không thèm để ý đến con chó điên này, hắn chắp tay rồi nói: "Khởi bẩm bệ hạ, hôm nay cũng là ngày đầu tiên vi thần quen biết kiếm tiên! Lúc đó không biết tại sao hắn ta lại cảm thấy có chút coi trọng vi thần, bắt cóc vi thần đi uống rượu với hắn ta, khi ấy vi thần không biết thân phận của hắn ta là ai cả! Sau khi trò chuyện được một lúc, hắn ta lại kiên quyết đòi kết bạn với thần! Thần không đồng ý cũng không được, quả thực rất khó xử! Mong bệ hạ minh xét!"
Đúng lúc đó, một lão thái giám đi tới rồi nhỏ giọng báo cáo.
Nữ đế gật đầu, cười bảo: "Đúng là Lâm ái khanh bị kiếm tiên bắt đi! Lâm ái khanh là một người đọc sách hai tay trói gà không chặt, đứng trước kiếm tiên nắm giữ thực lực của một Tông Sư, hắn không phản kháng nổi cũng hợp lý thôi!"
"Cảm ơn bệ hạ đã hiểu cho ta!" Lâm Bắc Phàm chắp tay.
Nữ đế nói tiếp: "Hơn nữa, khi đối mặt với kiếm tiên, từ đầu đến cuối Lâm ái khanh không hề sợ hãi, nói chuyện lịch sự, giữ được khí độ và phong thái của triều đình ta, nên thưởng!"
"Thưởng vạn lượng bạc trắng!"
"Mười cuộn tơ lụa..."
...
Tất cả văn võ bá quan đều ngơ ngác!
Bệ hạ, đã là lúc nào rồi mà ngươi vẫn không quên thưởng cho hắn cơ chứ?
Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu cũng hối hận rồi!
Sớm biết thế này, hắn ta đã chẳng dâng tấu tố cáo Lâm Bắc Phàm!
Chẳng những không thể hạ thấp Lâm Bắc Phàm mà còn giúp hắn được ban thưởng một phen!
"Được rồi, chuyện này dừng lại ở đây, chúng ta vẫn nên thảo luận xem phải đối phó với hai vị Tông Sư như thế nào!"
Buổi tảo triều kết thúc, Lâm Bắc Phàm cố tình đi tới trước mặt Lại bộ thượng thư, chắp tay mỉm cười rồi nói: "Vừa rồi cảm ơn Cao đại nhân!"
"Hừ!" Cao Thiên Diệu bỏ đi với bản mặt đen như đít nồi.
Sau đó, triều đình đã phái ra rất nhiều cao thủ, tập trung toàn lực đi tìm kiếm tiên - Thượng Quan Kiếm Hồn và đao thánh - u Dương Bá Đao vẫn chưa có tin tức gì kia!
Nhưng cho dù triều đình có tìm thế nào thì vẫn không thể tìm ra bọn họ, cứ như thể bọn họ đã bốc hơi khỏi thế gian này rồi vậy!
Cuộc sống của Lâm Bắc Phàm lại ổn định trở lại, hắn lên tảo triều đúng giờ, đi làm đúng giờ, làm những việc mà hắn nên làm.
Sau đó tới hôm nay, có một thanh niên vác đao trên vai, vẻ mặt thô lỗ cản đường Lâm Bắc Phàm.
Người này ăn mặc rất tùy ý, mái tóc đen sẫm được hắn ta buộc gọn ở phía sau, chỉ để lại vài lọn tóc bay phất phơ trước trán.
Mặt mũi hắn ta không được rửa sạch, hình như còn dính vài vết bẩn, mặc áo tay ngắn làm từ vải thô, trông hệt như dân chợ búa.
Hắn vừa chống nạnh vừa vác đao, lại còn nhịp chân, dáng người ngả ngớn, cà lơ phất phơ, trông rất gợi đòn.
Nhưng ai dám coi thường hắn ta thì xui xẻo rồi!
Bởi vì cảm giác mà Lâm Bắc Phàm cảm nhận từ hắn ta hoàn toàn không hề thua kém kiếm tiên!
Đặc biệt là thanh đao đó, mặc dù trông rất bình thường nhưng chắc chắn nó được rèn từ sắt thần, là một loại binh khí chiến đấu tuyệt thế, không biết nó đã nhuốm máu của bao nhiêu người rồi!
Người kia nhìn Lâm Bắc Phàm từ đầu đến chân, nhíu mày nói: "Ngươi chính là Lâm Bắc Phàm, bạn tốt của kiếm tiên - Thượng Quan Kiếm Hồn đấy à?"
Không cần nghi ngờ gì nữa, người trẻ tuổi này chính là đao thánh nổi tiếng không kém kiếm tiên kia!
Nếu không hắn ta đã không gây áp lực lớn cho Lâm Bắc Phàm như thế này.
Bị người ta dò hỏi, Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Không phải!"
"Không phải sao?" Đao thánh nghi ngờ: "Bản tọa nghe nói người ngồi trong xe Tử Kim Tường Vân, đẹp trai áp đảo người khác nhất chính là Lâm Bắc Phàm, bạn tri kỷ của kiếm tiên! Không phải ngươi thì còn có thể là ai hả?"
Nhìn coi, lời mà đao thánh nói có khác, rất là hợp lý!
Vì vậy, Lâm Bắc Phàm vội gật đầu: "Lâm Bắc Phàm đẹp trai áp đảo người khác mà ngươi nói chính là tại hạ! Nhưng bản công tử thật sự không phải bạn tốt của kiếm tiên! Đó chỉ là lời đồn sai lệch của người ngoài mà thôi, không thể coi thành sự thật được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận