Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 549: Làm gì cũng phải tiền

Nơi đặt bộ xương rồng có thánh quang soi chiếu.
Xung quanh bộ xương rồng còn mọc ra đủ loại hoa, từng đóa tiên hoa tranh nhau khoe sắc. Thậm chí còn có sương trời rơi xuống, nước ngầm nổi lên.
Đã xảy ra đủ loại thần tích như thế, thứ này không phải xương cốt của rồng thì còn có thể là gì được đây?
Công hiệu của xương rồng là gì thì đến nay vẫn chưa rõ, nhưng chắc hẳn đó là bảo vật số một thiên hạ!
Muốn nó đem đến vận may hẳn là không thành vấn đề!
Muốn dùng nó trị bách bệnh hẳn cũng có thể!
Nói không chừng còn có thể dùng nó để cứu sống mạng người ấy chứ! Hẳn là còn có thể giúp người ta... trường sinh bất lão, mọc cánh thành tiên!
Vì vậy, hắn ta mò tới đây lúc nửa đêm, chỉ mong có thể tới gần bộ xương rồng một chút, nếu được chạm vào nó một chút thì quá tốt.
"Xương rồng, đây là xương của rồng đấy..."
Cao Thiên Diệu nhoài lên bộ xương rồng với vẻ thành kính, bàn tay quen cầm bút lông của hắn ta sờ lên bộ xương cốt, ra sức mà sờ lấy sờ để, sờ rồi lại sờ, lại tiếp tục sờ...
Cứ như thể chưa sờ tới lúc cào ra được một miếng da rồng thì chưa dừng lại vậy!
Lâm Bắc Phàm không nhìn nổi nữa: "Cao Đại Nhân à, đừng có sờ nữa được không! Ngươi còn sờ nữa thì bàn tay sẽ rụng mất thôi!"
"Ta đã trả tiền rồi, ta có sờ tới rụng cái tay này ngươi cũng chẳng làm gì được ta!" Cao Thiên Diệu hùng hồn phản bác.
Lâm Bắc Phàm liền thức thời ngậm miệng.
Cuối cùng thì ông trời cũng không phụ người có lòng, sau một lúc sờ tới sờ lui, cuối cùng thì Cao Thiên Diệu cũng cào được một ít bụi. Hắn ta lập tức giơ bàn tay ra trước mặt mình rồi liếm thử, vẻ mặt rất say sưa.
Lâm Bắc Phàm không nhịn được mà hỏi: "Hương vị thế nào?"
Cao Thiên Diệu nhíu mày: "Cái vị này sao lại hơi tanh, lại còn mằn mặn nhỉ?"
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Thế thì đúng rồi, bởi vì thứ vừa rồi ngươi ăn là đất mà!"
"Khụ khụ..." Cao Thiên Diệu ho khan.
Lâm Bắc Phàm tiếp tục giải thích: "Lúc vận chuyển bộ xương rồng không cẩn thận làm nó dính chút bụi! Bản quan nhớ là chỗ mà Cao đại nhân ngươi vừa sờ từng dính một ít bùn!"
"Khụ khụ..." Cao Thiên Diệu bắt đầu ho khan một cách kịch liệt. Hắn ta trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm: "Lâm đại nhân, sao ngươi không chịu nói sớm chứ?"
Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ oan ức mà đáp: "Ngươi có để ta nói đâu? Ta cũng không ngờ ngươi vừa cào được một ít bụi mà đã vội vàng cho vào miệng ngay, trông còn có vẻ rất ngon miệng, làm ta bối rối quá!"
Cao Thiên Diệu: "Phụt!"
Cuối cùng hắn ta nhận ra đúng là không thể trách Lâm Bắc Phàm được.
Sau khi nôn hết chỗ bùn trong miệng ra, Cao Thiên Diệu lại tiếp tục mò tay tới chỗ bộ xương rồng. Lâm Bắc Phàm giơ tay ra chặn hắn ta lại.
Cao Thiên Diệu thắc mắc: "Lâm đại nhân, ngươi có ý gì thế hả?"
Lâm Bắc Phàm híp mắt mà cười, nói: "Cao đại nhân, vừa rồi ngươi đã sờ xong rồi! Bây giờ muốn tiếp tục sờ vào bộ xương rồng này thì phải đưa thêm tiền!"
Cao Thiên Diệu tức tối: "Ta cũng chỉ sờ như vừa rồi thôi mà, thế mà cũng phải đưa thêm tiền sao?"
Lâm Bắc Phàm phản đối: "Cái gì mà chỉ sờ một chút hả? Ngươi cào rách da của nó rồi kìa!"
Cao Thiên Diệu tức giận nói: "Thứ đó là đất!"
Lâm Bắc Phàm lại tiếp tục phản đối: "Cho dù có là đất thì chạm vào xương rồng rồi cũng biến thành thần thổ!"
"Ngươi, ngươi..." Cao Thiên Diệu tức đến nỗi muốn giết người.
"Cao đại nhân, đừng tức giận chứ! Dù sao chúng ta cũng có giao tình, lần thứ hai này ta sẽ giảm cho ngươi một nửa số tiền! Chỉ cần ngươi đưa thêm mười vạn lượng thì không chỉ được chạm vào, mà còn được cọ!"
Cao Thiên Diệu tức đến nỗi run lên: "Được lắm! Ngươi được lắm!"
Cuối cùng, hắn ta đồng ý trả thêm mười vạn lượng bạc.
Sau đó, hắn ta sờ đi sờ lại mãi tới khi gần như mài mất dấu vân tay rồi mới cào ra được một ít bột xương, vui vẻ ra về.
Sau đó, Lâm Bắc Phàm lại tiếp đón thêm mười mấy vị quan lớn, quý nhân. Quy tắc không đổi, muốn sờ xương rồng phải trả mười vạn lượng.
Cào rách da rồng, tính thêm mười vạn.
Chỉ với phương pháp bỏ ít vốn, thu lãi nhiều này, Lâm Bắc Phàm dễ dàng kiếm được mấy trăm vạn lượng.
Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm cũng tới đây, sờ tới khi ngón tay chảy máu rồi mới hài lòng ra về.
Nhưng trước khi đi, nhìn thấy chỗ hoa nở rộ xung quanh bộ xương rồng, hắn ta chợt nói: "Lâm đại nhân, chắc là ngươi không cần mấy bông hoa này đâu nhỉ, bản quan nhổ đi giúp ngươi nhé, đừng khách sáo!"
Lâm Bắc Phàm vội ngăn hắn ta lại: "Tất nhiên là cần mấy bông hoa này rồi! Chúng không phải thứ tầm thường đâu, chúng mọc ra nhờ dinh dưỡng của bộ xương rồng, không phải là hoa cỏ thông thường mà là tiên hoa, có giá trị rất lớn đấy!""
Tiền Viễn Thâm rất thất vọng.
"Nhưng vì giao tình giữa chúng ta, mỗi bông hoa ta chỉ tính của ngươi một vạn lượng thôi! Tiền đại nhân, ngươi muốn lấy mấy bông?"
Tiền Viễn Thâm tức giận: "Đã nói là có giao tình, tại sao ngươi còn tính giá cao như vậy?"
"Chính vì có giao tình nên ta mới lấy tiền ấy chứ! Bởi vì giao tình giữa chúng ta rất đáng giá!" Lâm Bắc Phàm hùng hồn đáp.
"Trời má!" Tiền Viễn Thâm tức đến nỗi muốn hộc máu.
Vì vậy, thông qua những bông "tiên hoa" này, Lâm Bắc Phàm lại tàn nhẫn kiếm thêm một khoản.
"Phải trồng thêm nhiều hoa nữa mới được, thứ này rất thích hợp để kiếm tiền!" Lâm Bắc Phàm vừa cười ha hả vừa tính toán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận