Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 819: Diễn kịch

“Bệ hạ và các vị đại thần, mời vào bên trong!"
Dưới sự dẫn dắt của tên đạo sĩ bất lương, mọi người bèn bước vào phủ quốc sư.
Lúc này, bên trong viện chỉ có một cái lò luyện đan cực lớn, tiểu đồ đệ của hắn ta đang thêm củi ở bên dưới lòn lửa cháy hừng hực.
Lò luyện đan đỏ rực lửa.
Còn bên cạnh lò luyện đan có bày các loại thiên tài địa bảo, linh chi linh dược và rất nhiều những dược liệu không biết tên, khiến người ta nhìn mà không rõ lai lịch của chúng.
Tên đạo sĩ bất lương đứng trước lò luyện đan, nhìn mặt trăng trên bầu trời, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc: “Bệ hạ và các vị đại nhân, hiện giờ đang lúc giờ lành, bần đạo phải mở lò luyện đan đây! Trong quá trình này bần đạo không thể chiêu đãi các vị được, mong các vị hiểu cho!"
Hoàng đế Đại Viêm có hơi kích động, hắn ta nói: “Quốc sư, sao ngươi lại nói vậy? Ngươi có thể giúp trẫm luyện chế thuốc trường sinh bất lão, trẫm vui còn chẳng kịp nữa là, sao có thể trách ngươi? Quốc sư cứ làm việc của mình đi, không cần phải để ý đến trẫm!"
“Quốc sư, ngươi cứ việc luyện chế đan dược, không cần để ý đến bọn ta đâu!"
“So với chuyện lớn như đan dược thì chuyện của chúng ta không tính là gì cả!"
“Quốc sư, mời!"
“Đa tạ bệ hạ và các vị đại nhân đã hiểu cho, thế bần đạo bắt đầu đây!” Dứt lời, hắn ta bèn tới trước cái lò, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Mọi người đều biết quốc sư sắp sửa luyện chế thuốc trường sinh bất lão nên ai cũng nín thở, nghiêm túc đứng xem.
“Gió tới!” Không Hư đạo trưởng hô lên.
Toàn thân hắn ta run lên, kình khí được phóng thích, gió lớn bèn thổi vù vù, cuốn lửa bên trong lò lên.
“Lửa tới!” Không Hư đạo trưởng lại hét lên.
Sau đó ngọn lửa xuất hiện trên bàn tay hắn ta và bị hắn ta thả vào bên trong lò luyện đan, lửa bên trong đó lại càng cháy mạnh hơn nữa.
“Nước tới!” Không Hư đạo trưởng hô tiếp.
Trên tay hắn ta bỗng xuất hiện những giọt nước được ngưng tụ lại, sau đó thì biến thành một làn nước và được hắn ta thả vào bên trong lò luyện đan.
Lửa bên trong lò luyện đan gặp nước, không những không bị dập tắt, ngược lại còn như lửa thêm dầu, cháy càng dữ dội hơn. Ngọn lửa như xông thẳng lên trời, khung cảnh tráng lệ vô cùng. Những người xung quanh nhìn mà si mê, trong lòng bọn họ thán phục vô cùng.
“Trình độ luyện đan của quốc sư đúng là đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa rồi! Lần nào nhìn thấy cũng khiến trẫm phải bái phục!"
“Bệ hạ, quốc sư chính là thần nhân, chỉ có thần mới có thể luyện chế được thần đan thôi!"
“Ái khanh nói phải đấy!"
Tiếp đó, Không Hư đạo trưởng lại thêm những dược liệu ở bên cạnh vào lò luyện đan theo trình tự.
Dưới ngọn lửa, những dược liệu ấy trộn lẫn với nhau tạo ra một mùi hương đặc biệt, mùi hương ấy dần dần lan tỏa khắp căn phòng, khiến người ta ngửi mà không khỏi trầm mê. “Thơm quá, chẳng lẽ đây chính là mùi hương của đan dược?"
"Chỉ có thần đan chân chính mới xứng với mùi hương này thôi!"
"Chỉ ngửi thôi cũng khiến người ta thấy thật sảng khoái, phiêu dật tựa tiên vậy!"
Mọi người lại hết lời khen ngợi...
Tiếp đó, Không Hư đạo trưởng đột nhiên xông đến trước lò luyện đan đang cháy hừng hực, hắn ta lẩm bẩm gì đó, hai tay thì ngưng tụ một luồng chân khí cực dày, sau đó ôm lấy lò luyện đan, dùng sức nhấc nó lên.
Sau khi lò luyện đan được hạ xuống, hắn ta lại ấn chặt nó, rồi lại tung lên.
Cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần, cứ như là đang chơi đùa linh tinh vậy.
Thế nhưng trong mắt mọi người, cảnh tượng này lại vô cùng cao sâu khó lường, bọn họ cho rằng bên trong đó ẩn giấu huyền cơ nên lại không nhịn được mà hết lời khen ngợi.
Lúc này, sắc mặt của tên đạo sĩ bất lương đỏ rực, hắn ta nôn ra một ngụm máu, máu tươi bắn lên lò luyện đan.
Hoàng đế Đại Viêm thất kinh: “Quốc sư làm sao vậy? Sao đột nhiên lại nôn ra máu thế kia?"
“Bệ hạ, đây là hành động bình thường thôi!"
Tiểu đồ đệ của đạo sĩ bất lương cung kính nói: “Thuốc trường sinh bất lão không phải là tiên dược nên xuất hiện ở chốn trần gian, muốn chế luyện thành công là điều vô cùng khó khăn! Thế nên sư phụ ta mới phải lấy máu làm chất dẫn để luyện chế thần đan, như vậy mới có thể làm tăng xác suất thành công!"
“Hóa ra là vậy, quốc sư đã phải hy sinh quá nhiều rồi!"
Hoàng đế Đại Viêm đau lòng nói: “Sau khi việc này thành công, trẫm nhất định sẽ ban thưởng cho hắn ta!"
Tiếp đó, đạo sĩ bất lương lại liên tiếp nôn thêm vài ngụm máu nữa, nôn đến mức mấy người xung quanh đứng nhìn mà chẳng nỡ.
Nôn máu mà cứ như ném rác ấy!
Để luyện chế thuốc trường sinh bất lão mà quốc sư đã phải trả giá quá nhiều! Sau khi việc này thành công nhất định phải đối xử với quốc sư thật tốt!
Tên đạo sĩ bất lương len lén liếc nhìn vẻ mặt của mọi người, hắn ta cười thầm trong lòng.
Đau lòng hả? Đau lòng là đúng rồi!
Ngươi xem ta đã phải trả giá lớn thế nào khi luyện chế đan dược đi, đến máu cũng nên biết bao nhiêu lần, cuối cùng không thành công thì cũng đừng trách ta!
Ta đúng là một người thông minh, có thể nghĩ ra một cách hay như vậy!
1094 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận