Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 686: Triệu Khoát thay đổi

Triệu Khoát biết kết quả, song hắn ta vẫn không nhịn được mà hỏi: “Về sau như nào?”
“Về sau để sống, tất nhiên ta gặp được gì là ăn cái nấy! Ta ăn cỏ, ăn vỏ cây, còn ăn cả đất, cứ thế chống đỡ trong mấy ngày cuối cùng cũng không chịu được nữa! Lúc ấy ta chỉ có một ý nghĩ điên cuồng là, nếu đã không cho ta sống thì ta sẽ tạo phản luôn! Cái mạng quèn này của ta thì có gì đâu, cứ lấy đi!”
“Khi ấy nhiều người cũng nghĩ như ta lắm! Có điều khi chúng ta sắp hành động thì thừa tướng đại nhân lại mang lương thực tới, giúp chúng ta không bị chết đói, cũng không lâm vào con đường kia! Sau này chúng ta bèn theo thừa tướng đại nhân, bỏ ra nửa tháng thời gian, vượt qua hơn tám trăm dặm và tới được nơi đây!”
“Phải biết rằng cả đời này ta chưa từng đi xa, ngày nào cũng bận bịu ở ruộng đồng! Kết quả một đi đã vượt cả tám trăm dặm, đến với kinh thành, ngươi nói xem có đáng sợ không?”
“Đúng là đáng sợ thật!” Triệu Khoát gật đầu.
Theo những gì hắn ta biết thì do cần trồng trọt nên chín mươi phần trăm nông dân sẽ không rời quê hương của mình.
Đi một trăm dặm, nguyên thời gian đi thôi cũng phải mất ba ngày, như vậy đã là xa lắm rồi!
“Sau khi tới đây, chúng ta bắt đầu tạo xi măng, xây dựng nhà cửa! Thừa tướng đại nhân hứa, chỉ cần xây xong mỗi một người chúng ta đều sẽ có nhà để ở! Có lương thực đầy đủ, lại thêm lời hứa của thừa tướng, mọi người đều cố gắng làm, hai tháng đã xây được rất nhiều nhà, ba tháng hoàn thành một tòa thành!”
“Ha! Nói cho ngươi biết này!”
Tôn Nhị Cẩu vỗ vai Triệu Khoát, đoạn nói: “Tòa thành này là do ông đây và các huynh đệ xây từng viên gạch đấy, trước đây trồng lúa cũng chẳng cố gắng được như vậy! Sau khi xây xong, ta đã có nhà ở, căn nhà đó vừa to vừa vững chãi, tốt hơn nhiều so với nhà của địa chủ! Ha ha…”
Triệu Khoát lại gật đầu: “Đúng là vừa to vừa vững chãi!”
Triệu gia bọn họ cũng mua rất nhiều xi măng, xây nhiều nhà mới, hiệu quả cũng rất tốt.
“Còn về sau nữa à, cuộc sống của chúng ta càng ngày càng tươi đẹp!”
Tôn Nhị Cẩu cực kì mãn nguyện, hắn ta nói: “Nhà đã có, bàn ghế bát đũa cũng có luôn, quần áo cũng dần nhiều lên! Trừ việc chưa có vợ ra thì cái gì ta cũng có rồi! Quan trong nhất là công việc ổn định, mỗi ngày làm năm, sáu canh giờ là có tiền, có cơm ăn! Buổi tối rảnh thì ra ngoài dạo chơi, hóng gió, thoải mái lắm!”
Triệu Khoát sững sờ: “Vậy cũng tính là tốt sao? Ngày nào cũng làm nhiều việc như vậy, tiền còn chẳng đủ mua một chai rượu!”
“Phải biết thỏa mãn chứ! Ngươi tưởng bọn ta là quan quý, ngày nào cũng được ăn cá ăn thịt hả?”
Tôn Nhị Cẩu chế giễu: “Con người trước hết phải hiểu rõ mình, chúng ta chỉ là dân thường, được ăn no mặc đủ đã là tốt lắm rồi! Không thể so sánh người này với người nọ, bởi sự khác biệt giữa người với người lớn hơn nhiều so với sự khác biệt giữa người và chó!”
“Chỉ cần so sánh với quá khứ đã tốt lắm rồi! Trước kia ta ở nhà tranh, mùa hè mưa dột mùa đông lọt gió, lũ đến thì cuốn trôi hết sạch! Hiện giờ ta ở nhà xi măng, không phải sợ mưa gió nữa, nước lũ cũng không sợ!”
“Trước kia ta vất vả mà chỉ tiết kiệm được chút lương thực, ăn chẳng no, tiền gần như chưa bao giờ nhìn thấy! Song hiện giờ mặc dù cũng vất vả nhưng ta không những có lương thực mà còn có cả tiền nữa!”
“Trước kia, ta chẳng có thời gian cho mình, chỉ bận rộn với ruộng đồng! Hiện giờ thời gian của ta đã nhiều hơn, ta còn có thời gian ngồi đây chém gió với ngươi, cuộc sống như vậy không thoải mái thì thế nào nữa?”
Triệu Khoát như bừng tỉnh: “Đúng thật là rất tốt!”
“Thế nên ta rất hài lòng với cuộc sống hiện tại! Hiện giờ ta tiết kiệm thêm chút tiền, sau này lấy vợ, sống cuộc sống vợ con quây quần! Cuộc sống ấy… nhất định sẽ rất tươi đẹp!” Tôn Nhị Cẩu mơ màng.
Hắn ta đã rời đi từ lúc nào không hay, Triệu Khoát cũng không biết đã thiếp đi từ lúc nào.
Song ngày thứ hai, Triệu Khoát đã thay đổi.
Mỗi ngày hắn ta đều nỗ lực làm việc, tiền kiếm được cũng không tiêu bừa bãi mà để dành.
Bên cạnh đó nhờ Tôn Nhị Cẩu, hắn ta còn làm quen được nhiều người khác, lúc ăn cũng ăn cùng nhau, nói cười vui vẻ.
Mặc dù Triệu Khoát vẫn rất ít nói, song mọi người đều thấy hắn ta không phải người xấu.
Bình thường lúc làm việc cũng hay giúp đỡ mọi người.
Người khác gặp tình cảnh khó khăn hắn ta còn bỏ tiền giúp, đúng là một người xứng đáng để kết bạn.
Triệu Khoát cũng nhận ra cuộc sống ở đây thật thoải mái.
Hắn ta không cần phải gánh vác trọng trách gia tộc, có thể sống nhẹ nhàng theo ý mình, không trói buộc gì cả.
Xung quanh đều là đồng nghiệp, mọi người cùng nhau làm việc cùng nhau ăn cơm và chuyện trò, nói cười vui vẻ, không tranh giành lợi ích gì cả.
Ở đây không có ai nhớ hắn ta, chỉ coi hắn ta như một người hơi kỳ lạ. Do không thích nói chuyện nên mọi người đều gọi hắn ta là Triệu Câm.
Mặc dù còn nhiều khổ cực, song trong cái khổ lại có cái vui.
Triệu Khoát dần quên đi những đau thương trong quá khứ, hắn ta cười nhiều hơn. Đôi khi hắn ta còn nghĩ cả đời này cứ sống như vậy!
Thế nhưng có một chuyện đã xảy ra và phá vỡ đi vẻ yên bình.
Không biết tại sao mà Tôn Nhị Cẩu lại bị đau bụng, liên tiếp mấy ngày mà không khỏi, mặt hắn ta trắng bệch.
Bọn họ gọi đại phu đến mà cũng không có tác dụng.
Hôm ấy, có một vị đại phu từ kinh thành khá nổi tiếng tới. Sau khi xem bệnh, hắn ta lắc đầu thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận