Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 410: Lẩu

Lâm Bắc Phàm: “Thiếu bào ngư cực phẩm hả?”
Tiểu quận chúa lắc đầu: “Không thiếu!”
Lâm Bắc Phàm: “Thiếu hải sâm cực phẩm sao?”
Tiểu quận chúa lại lắc đầu: “Cũng không thiếu!”
Lâm Bắc phàm: “Thế thiếu rượu cực phẩm?”
Tiểu quận chúa vẫn lắc đầu: “Cái này cũng không thiếu!”

Cuối cùng, hỏi hết một lượt mà chẳng thấy thiếu thứ gì, nhưng vẫn không tròn vị.
Lâm Bắc Phàm bỗng nhận ra: “Thế thì ta biết quận chúa thiếu gì rồi!”
Hai mắt tiểu quận chúa sáng rực: “Thiếu gì thế?”
“Quận chúa thiếu mắt nhìn, không dày vò ta thì không cam lòng!”
Lâm Bắc Phàm búng lên trán nàng.
“Ôi chao! Ghét ghê ấy!”
Tiểu quận chúa ôm lấy trán.
Lâm Bắc Phàm nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Giờ mà nấu súp thì không kịp nữa rồi, hay là chúng ta làm nồi lẩu đi?”
“Lẩu… là gì?”
Tiểu quận chúa lấy làm lạ.
Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái ngồi bên cạnh cũng tò mò nhìn.
“Lẩu là một cách nấu đồ ăn, ăn ngay và luôn, dầu mà không ngấy, thích hợp để ăn vào mùa đông! Hiện giờ có nói quận chúa cũng không hiểu đâu, quận chúa nhìn chúng ta làm một lần là biết!”
Nói đoạn, Lâm Bắc Phàm gọi: “Đại Lực, tối nay chúng ta ăn lẩu, ngươi đi chuẩn bị nhé!”
“Vâng thưa thiếu gia, đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, ha ha!”
Một canh giờ sau.
Tiểu quận chúa nhìn bếp lò trên bàn, bên trên bếp là một nồi nước đang sôi sùng sục, bên cạnh còn có rau sống và thịt sống. Nàng chớp mắt, chép miệng hỏi: “Đây là đồ luộc còn gì, có gì hiếm lạ đâu!”
“Quận chúa thấy giống đồ luộc thôi chứ thực ra…”
“Thực ra gì?”
“Thực ra nó chính là đồ luộc đấy!”
Tiểu quận chúa: “…”
“Cơ mà cách làm khác hoàn toàn nhé!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Luộc thì chỉ cần đổ vào nước, luộc chín là xong! Nhưng lẩu thì phải dùng nóng, cho đồ ăn nóng đến chín luôn! Quận chúa nhìn xem, dù là rau hay là thịt thì chúng ta đều cắt thành từng miếng rồi bỏ vào trong nước sôi, nhúng một lúc là có thể ăn được!”
Tiểu quận chúa mở to mắt, mong chờ nói: “Như vậy sẽ ngon hơn à?”
“Không, sẽ càng đắt hơn!”
Tiểu quận chúa: “…”
“Chủ yếu là giữ được cái tươi của đồ ăn, và cả độ nóng nữa! Trước khi khi ăn cơm, đồ ăn nấu xong bưng lên bàn thì đã mất một lúc rồi nên mất đi sự tươi ngon, còn nguội nữa!”
“Nhưng giờ khi ăn lẩu, nhúng chín là ăn được luôn! Đồ ăn không những tươi mà còn nóng, rất dễ tiêu hóa, chẳng lẽ không tốt sao?”
“Ngươi nói có lý đấy!”
Tiểu quận chúa gật đầu đầy hưng phấn.
“Cuối cùng, lẩu mà không có nước chấm thì như không có linh hồn! Ăn đặc biệt nhất là nước chấm! Đồ luộc chỉ cần luộc là ăn được, nhưng lẩu thì cần nước chấm, như vậy sẽ càng ngon hơn.”
“Cần nước chấm gì?”
Tiểu quận chúa hỏi.
“Quận chúa nhìn xem, Đại Lực đã chuẩn bị xong hết rồi!”
Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa chỉ vào chiếc chỗ bát đĩa nhỏ bên cạnh: “Ở đây có tỏi, vừng, nước tương, giấm và cả ớt… Muốn ăn gì thì tự thêm, tự pha! Và rau cũng thế, ăn gì thì tự nhúng!”
Sau khi được Lâm Bắc Phàm giải thích kỹ càng, cuối cùng mọi người cũng biết được cách ăn lẩu, ai cũng hưng phấn muốn thử.
Lúc tiểu quận chúa đang định ra tay thì bị Lâm Bắc Phàm cản lại.
“Đợi đã quận chúa, phải tặng một nồi lẩu đến hoàng cung cho bệ hạ nếm thử!”
“Được, nhưng các ngươi đừng có ăn trước, đợi ta về rồi mới được ăn!”
Tiểu quận chúa nhanh chóng hành động, lập tức đi tặng nồi lẩu.
Cuối cùng mọi người cùng nhau ăn lẩu, phát hiện món này quá thú vị.
Nhất là khi ăn vào mùa đông lạnh giá như thế này, được ăn đồ ăn nóng đúng là quá ngon.
Hơn nữa mùi vị cũng rất hợp, toàn toàn không lệch so với khẩu vị của bọn họ. Cứ thế, mọi người ai cũng hài lòng.
“Lâm Bắc Phàm, ta thấy ban nãy ta đã nói sai một câu!”
“Câu nào hả tiểu quận chúa?”
“Ta thấy mùa đông hợp ăn lẩu hơn!”
“Tiểu quận chúa tỉnh ngộ rồi đấy!”
Cùng lúc ấy, một nồi lẩu cũng được đưa tới trước mặt nữ đế đang ở trong hoàng cung.
Nữ đế thắc mắc vô cùng: “Đây là cái gì? Sao Lâm ái khanh lại đưa rau thịt còn sống tới, thế này sao trẫm nuốt được đây?”
Lão thái giám mỉm cười: “Theo lời tiểu quận chúa nói thì đây là món ăn mới mà phủ thừa đại nhân phát minh ra, tên là lẩu! Dù là rau hay thịt thì đều sống hết, nhưng tất cả sẽ được thái thành lát mỏng! Chỉ cần nhúng chúng vào nước sôi một lúc, thêm nước chấm là có thể ăn được.”
“Vậy sao? Nghe có vẻ thú vị nhỉ! Hôm nay để trẫm nếm thử xem rốt cuộc lẩu nó kỳ diệu thế nào!” Nữ đế bắt đầu nhấc đũa.
Tiếp đó, lão thái giám bày bếp lò lên bàn, còn có rau sống, thịt sống, các loại gia vị đều được đưa lên.
Những thứ này đều do tiểu quận chúa đưa tới, khi than đang cháy mạnh, nước lẩu sôi sùng sục là có thể ăn luôn.
Nữ đế nhìn nước lẩu trước mặt rồi lại nhìn thịt và rau sống, nàng lấy đũa gắp một miếng thịt rồi bỏ vào nước nóng như ý của Lâm Bắc Phàm, nhúng một lúc.
Do thịt đã được thái mỏng nên chín rất nhanh.
Sau đó, nữ đế bỏ thịt vào trong bát, cẩn thận nếm một miếng. Mặc dù đồ rất tươi, cũng rất nóng, nhưng mùi vị vẫn thiếu chút gì đó.
Lúc bấy giờ, nàng trông thấy bên cạnh có bày rất nhiều gia vị, có tỏi, vừng, nước tương, ớt... Nhớ tới lời lão thái giám nói, nàng bèn đổ chúng vào bát, tỉ lệ dựa theo khẩu vị của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận