Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 471: Muốn hỏi gì thì hỏi đi

Lại nói chuyện thêm một lúc, quách đầu mục vội vàng rời đi.
Lâm Bắc Phàm nhìn bóng lưng rời đi của đối phương, cười bảo: “Giả trang rất giống đấy!”
Bất tri bất giác lại qua một ngày.
Hôm ấy là mùng bảy, là ngày mà Dạ Lai Hương ra tay.
Cho dù Lâm Bắc Phàm không chuẩn bị gì nhưng toàn bộ kinh thành đều khẩn trương hết cả lên, mọi người vô cùng chú ý đến một đêm này, muốn xem rốt cuộc triều đình bảo vệ được viên minh châu bảy màu hay là bị Dạ Lai Hương trộm mất!
Triều đình và Dạ Lai Hương rốt cuộc là ai thắng ai thua!
Hoặc là nói, Lâm Bắc Phàm và Dạ Lai Hương rốt cuộc là ai thắng ai thua!”
Trước sự mong đợi của mọi người, cuối cùng màn đêm cũng buông xuống.
Lâm Bắc Phàm – người đang được mọi người chú ý đến không trở lại Lâm phủ mà tới thẳng thiên lao, hắn yêu cầu cho mình vào ở tầng nhà giam cuối cùng trong đó.
Chuyện này nhanh chóng được lan truyền tới triều đình, bách quan kinh ngạc không thôi, ai cũng phải bật ngón tay cái với hắn.
“Hành động này của phủ doãn đại nhân đúng là cao tay thật đấy!”
“Thiên lao là nơi giam giữ những kẻ phạm tội tày trời, canh phòng nghiêm ngặt vô cùng, một cây kim cũng không lọt vô nổi!”
“Nhất là tầng cuối cùng của thiên lao, ở đó được xây dựng rất tinh vi, phòng giam kiên cố, trừ khi có thực lực mạnh như Tông Sư, bằng không người bình thường đã vào rồi thì không bao giờ ra được. Đây là nơi nguy hiểm nhất và cũng là nơi an toàn nhất của Đại Võ!”
“Đạo sư Dạ Lai Hương muốn trộm viên minh châu bảy màu từ trong thiên lao thì đúng là khó như lên trời, chỉ cần không chú ý một chút thôi là sẽ bị nhốt lại bên trong ngay!”
“Lâm đại nhân ở trong đó một buổi tối, chắc chắn có thể bình chân như vại rồi!”

Nữ đế đang ở trong hoàng cung cũng biết được tin tức này, nàng lắc đầu, cười nói: “Kế sách này của ái khanh đúng là rất được! Song đâu cần phải phiền phức như thế? Ngươi chỉ cần thể hiện thực lực của mình ra là Dạ Lai Hương có chạy đằng trời cũng không thoát được!”
Lúc bấy giờ, ở tầng cuối cùng trong thiên lao, một đám lính canh đang nhanh chóng thu dọn phòng giam.
Bọn họ quét dọn tất cả những thứ lung tung từ bên trong ra ngoài, trải chăn bông và gối đầu, sau đó còn đốt thêm một chậu than cho Lâm Bắc Phàm sưởi ấm.
Thấy phòng giam đã sạch sẽ, Lâm Bắc Phàm bèn phất tay: “Được rồi, các ngươi có thể ra ngoài rồi! Không có lệnh của bản quan thì không ai được vào, không được mở phòng giam, biết chưa?”
“Vâng thưa phủ doãn đại nhân!”
Đám lính canh bèn lui ra.
Sau khi không còn một ai, Lâm Bắc Phàm bèn ngồi xếp bằng trên giường, bên trên đó còn có một chiếc bàn nhỏ, trên bàn bày rượu thơm, lạc.
Tiếp đó, hắn vừa ăn lạc vừa uống rượu, còn đọc cả sách, trông thư thái vô cùng.
Dẫu có ngồi thiên lao thì hắn vẫn biết cách để hưởng thụ.
Thời gian từng phút trôi qua, thiên lao yên ắng vô cùng.
Thỉnh thoảng lại có những tiếng củi cháy lốp đốp từ chậu than, sắc lửa màu đỏ làm ấm áp cả căn phòng.
Đúng lúc ấy, trong phòng giam xuất hiện một đám người.
Có một nữ tử mặc long bào đứng ở giữa, trông nghiêm nghị vô cùng. Bọn lính canh trông thấy thì hốt hoảng, vội vã hành lễ.
“Bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Nữ đế nói, giọng nàng uy nghiêm: “Không cần đa lễ, đứng lên đi!”
“Tạ bệ hạ!”
Bọn lính canh đáp.
“Nghe nói để bảo vệ bảo vật quốc gia là viên minh châu bảy màu mà Lâm ái khanh đã tự nhốt mình trong thiên lao, tình nguyện chịu khổ! Song trẫm lại không nỡ, thế nên mới đặc biệt tới thăm hắn, mở cửa phòng giam ra!”
Nữ đế nói.
“Vâng thưa bệ hạ!”
Không một ai dám trái lời.
Thế là cửa phòng giam được mở ra, nữ đế dẫn đầu đoàn người bước vào.
Vượt qua từng lớp chướng ngại vật, nữ đế tới được tầng cuối cùng trong thiên lao và gặp được Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm thấy nữ đế tới bèn vội vã nhảy xuống giường, chắp tay nói: “Vi thần tham kiến bệ hạ!”
Nữ đế cười: “Ái khanh miễn lễ, giữa trẫm với ngươi không cần khách khí như vậy!”
“Tạ bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu, nghi hoặc nói: “Bệ hạ, sao bệ hạ lại tới vậy?”
“Trẫm nghe nói ái khanh đã tự vào thiên lao lạnh lẽo này để bảo vệ bảo vật quốc gia!”
Nữ đế liếc nhìn xung quanh, vẻ đau lòng hiện rõ trên mặt: “Ái khanh, thiệt thòi cho ngươi rồi!”
“Bệ hạ, đây là bổn phận của thần, thần không thấy vất vả!”
Lâm Bắc Phàm nói một cách oai phong lẫm liệt.
Nữ đế huơ tay: “Mở cửa phòng giam ra, trẫm muốn nói chuyện với Lâm ái khanh!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Lính canh đáp.
“Khoan đã, đừng mở cửa vội!”
Lâm Bắc Phàm nói.
“Tại sao hả ái khanh?”
Nữ đế lấy làm lạ.
“Thần nghe nói cái tên Dạ Lai Hương kia rất giỏi cải trang, hắn ta có thể bắt chước bất cứ một ai, đạt đến trình độ khó phân biệt là nam hay là nữ!”
Lâm Bắc Phàm cảnh giác nói: “Đêm nay là lúc hắn ta hành động, hành động này của bệ hạ có chút không thỏa đáng nên vi thần muốn hỏi bệ hạ vài câu để phân biệt thật giả, mong bệ hạ hiểu cho!”
Nữ đế mỉm cười, gật đầu và đáp: “Ái khanh đã cảnh giác như vậy thì trẫm cũng được an ủi! Muốn hỏi gì thì hỏi đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận