Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 274: Miệng lưỡi ác độc

Ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm lại tới sông Bàn Sơn một lần nữa.
Hiện giờ, hai bên lấy con sông này làm ranh giới, tay cầm vũ khí, đối đầu với nhau rất căng thẳng. Trên mặt ai nấy đều đổ mồ hôi, trên người còn dính máu, trông như thể vừa trải qua một trận chém giết vậy.
"Chuyện gì thế này?"
Lâm Bắc Phàm hỏi.
"Bẩm đại nhân, vừa rồi đám phản binh này lại tiếp tục đến cướp lương thực của bọn ta!"
Một quan sai báo cáo.
Lưu tri phủ cười gượng: "Chuyện này rất hay xảy ra! Mấy hôm nay, hầu như ngày nào bọn họ cũng đến cướp một lần, không có thời điểm cố định! Để trấn an bọn họ, bản quan đã chuẩn bị cho bọn họ chút lương thực! Nhưng chỗ lương thực đó quá ít nên bọn họ lại tới cướp lương thực của quan sai, hai bên khó tránh xảy ra vài trận chiến!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Dù sao thì khẩu phần ăn cho ba vạn người cũng là con số quá khổng lồ, chỉ triều đình mới chung cấp nổi, ở địa phương thì chẳng có cách nào cả.
Hiện giờ bọn họ đã trở thành phản quân, chắc chắn triều đình sẽ không cung cấp lương thực cho bọn họ. Ngược lại triều đình còn định để bọn họ chết đói, không còn sức chống đối nữa ấy chứ.
Nhưng làm như vậy thì khó cho tri phủ rồi.
Dù sao thì lỡ nhóm phản quân này làm liều, xông vào Đường Châu phá phách, cướp bóc lương thực thì người làm tri phủ như hắn ta cũng khó mà thoát tội.
Vì vậy, hắn ta chỉ có thể dùng cách này để bình ổn lại. Cho bọn họ lương thực, đợi triều đình phái người đến giải quyết.
Lúc này, Lưu tri phủ quát lớn: "Bản quan khuyên các ngươi hãy mau đầu hàng đi, đừng chống cự vô ích nữa! Chỉ cần các ngươi không chống trả nữa, triều đình sẽ cân nhắc nỗi khổ tâm trong lòng các ngươi mà xử lý nhẹ tay!"
"Chẳng lẽ, các ngươi thật sự muốn vào rừng làm giặc sao? Các ngươi thật sự muốn từ bỏ thân phận quân nhân của mình sao? Các ngươi thật sự chấp nhận buông bỏ tất cả, sống cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai sao?"
"Các ngươi xem, hiện giờ đến cơm ăn cũng thành vấn đề rồi!"
"Hãy nghĩ cho vợ con và già trẻ nhà các ngươi, nghĩ cho các anh chị em nhà các ngươi, nghĩ cho hương thân phụ lão nhà các ngươi, nghĩ cho ngươi nhà các ngươi đi! Nếu các ngươi thật sự trốn đi, thì người thân của các ngươi đều phải xấu hổ vì các ngươi, bị người đời phỉ nhổ..."
Nhóm phản quân hơi rối loạn, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Lâm Bắc Phàm không xem nổi nữa: "Lưu đại nhân, ngươi nói như thế không ổn đâu! Mấy lời giải thích này bọn họ đã nghe đến nỗi phát chán cả rồi, không có hiệu quả đâu, nhìn ta này!"
"Lâm tế tửu nói phải lắm, mời ngươi!"
Lưu tri phủ khách sáo nhường chỗ cho Lâm Bắc Phàm, nhưng trong lòng lại vô cùng coi thường.
Ngươi còn nói ta không ổn cơ đấy?
Đây là những lời mà ta vất vả tổng kết lại, trẻ người non dạ như ngươi thì hiểu gì chứ?
Lát nữa đừng có làm đám phản quân tức giận đấy, không có kết cục tốt đâu!
Lâm Bắc Phàm đứng dậy, hét lớn: "Bản quan khuyên các ngươi mau đầu hàng đi, đây là con đường không có lối về! Nếu các ngươi bước vào con đường này, thì vĩnh viễn không thể quay đầu lại! Các ngươi cũng biết, như vậy sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng đến mức nào chứ?"
Một binh lính trong nhóm phản binh tỏ vẻ coi thường: "Có thể xảy ra hậu quả gì cơ chứ? Bọn ta làm như vậy tức là đã sớm hiểu rõ mọi chuyện rồi!"
Các binh lính khác trong nhóm phản binh cũng hò hét.
"Không sai, bọn ta đã hiểu rõ mọi thứ từ lâu rồi!"
"Cùng lắm là chết chứ gì, có gì phải sợ cơ chứ? Có chuyện nguy hiểm đến tính mạng nào mà ông đây chưa từng trải qua cơ chứ, ông đây còn sợ mấy thứ này chắc?"
"Từ lúc ông đây chọn con đường này, thì đã không nghĩ đến việc quay đầu lại rồi!"
"Chẳng lẽ còn phải tiếp tục để đám chó tham quan các ngươi bắt nạt ư?"
"Bọn ta là đàn ông, bọn ta không nhịn nổi!"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu quầy quậy: "Các ngươi suy nghĩ đơn giản quá rồi! Bản quan nói cho các ngươi biết, các ngươi đi vào con đường này, thật sự không còn cách nào để quay về nữa! Vợ của các ngươi sẽ trở thành góa phụ, con cái của các ngươi cũng trở thành cô nhi! Còn nữa..."
Lâm Bắc Phàm ngẩng cao đầu, đứng thẳng người, hét to: "Người đàn ông khác, sẽ có cơ hội ngủ với vợ của các ngươi!"
Các phản quân: "Mẹ kiếp!"
"Đánh con cái của các ngươi!"
Các phản quân: "Mẹ kiếp!"
"Ức hiếp cha mẹ của các ngươi!"
Các phản quân: "Mẹ kiếp!"
"Tiêu sạch toàn bộ số tiền mà các ngươi kiếm được!"
Các phản quân: "Mẹ kiếp!"
"Còn chiếm nhà cửa và ruộng vườn của các ngươi, khiến các ngươi trắng tay!"
Các phản quân: "Mẹ kiếp!"
"Nói cách khác, sự cố gắng của các ngươi suốt nửa quãng đời vừa qua, tất cả đều để những gã đàn ông khác hưởng thụ!"
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ rất chắc chắn: "Gã đàn ông đó, hiện giờ có thể đang là tình địch của các ngươi!"
Các phản quân: "Mẹ kiếp!"
"Có thể là tên lưu manh, côn đồ ở đầu đường xó chợ!"
Các phản quân: "Mẹ kiếp!"
"Cũng có thể là những tên cẩu quan, tham quan trong mắt các ngươi!"
Các phản quân: "Mẹ kiếp!"
"Sau khi các ngươi ra đi, bọn họ chính là người vui mừng nhất! Bởi vì nếu các ngươi không đi, thì bọn họ đã chẳng có cơ hội này! Các ngươi mà đi rồi, tất cả những thứ này đều thuộc về bọn họ!"
Lâm Bắc Phàm cười lớn với vẻ đắc ý: "Còn các ngươi, chỉ có thể đem cái sừng vừa to vừa cao trên đầu, mang theo sự nhục nhã này mà kéo dài chút hơi tàn suốt cả đời! Phải nhìn kẻ thù mà các ngươi căm hận nhất, vui vẻ ngủ cùng vợ của các ngươi, đánh con của các ngươi, ức hiếp cha mẹ của các ngươi, têu sạch tiền của mà các ngươi kiếm ra, còn chiếm đoạt nhà cửa và ruộng đất của các ngươi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận