Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 663: Có thích khách

Trong lúc mắng mỏ Ký Bắc vương, mọi người cũng không khỏi nhìn về phía người trẻ tuổi trên tường thành kia, trong lòng bội phục hắn vô cùng!
Ban đầu khi hắn nói không cần chuẩn bị gì, quả nhiên mọi thứ đã chuẩn bị đều vô dụng!
Chỉ cần dựa vào cái miệng là hắn đã có thể khiến bọn họ tự tàn sát lẫn nhau! Đúng là quá giỏi!
Bái phục!
Lúc này, trong lòng Ký Bắc vương rét lạnh.
Đại quân ba mươi vạn người của hắn ta đã bị cái đám đại quân võ giả phẫn nộ kia giết gần hết!
Mười lăm vị Tiên Thiên hắn ta cực khổ bồi dưỡng cũng bị những Tiên Thiên phẫn nộ kia tấn công, có hai người đã bỏ mạng!
Còn binh mã triều đình thì đứng xem, thỉnh thoảng còn cho một đòn chí mạng! Cục diện tốt ban đầu đã hoàn toàn vỡ nát!
Hiện giờ hắn ta chỉ còn một mình, nhìn đâu cũng thấy địch!
Giờ không còn là lúc suy nghĩ đến giang sơn hay hoàng vị nữa, giờ phải nghĩ cách bảo vệ bản thân.
“Hai vị đại sư Hàng Long Phục Hổ mau tới cứu bản vương!”
“Vâng thưa vương gia!”
Hai vị Tông Sư Hàng Long và Phục Hổ bèn xuất hiện trước mặt Ký Bắc vương.
“Cứ cứu những Tiên Thiên của bản vương trước đã!” Ký Bắc vương lại bảo.
“Vương gia, phải xử lý đám ngụy Tiên Thiên kia như thế nào?” Hàng Long hỏi.
Ký Bắc vương nói: “Bao nhiêu năm nay bọn họ ăn của bản vương, ở của bản vương, lấy của bản vương biết bao nhiêu thứ, giờ đến lúc bọn họ trả lại thì bọn họ lại không đồng ý, đúng là một đám vô tình bạc nghĩa, giết hết cho bản vương!”
“Vâng thưa vương gia!” Tông Sư Hàng Long bèn ra tay ngay lập tức.
Mỗi một chưởng của hắn ta đều mang theo sức mạnh vô cùng to lớn và đã giết được một ngụy Tiên Thiên.
Cái đám Tiên Thiên kiêu ngạo này cũng chỉ là con gà con vịt trước mặt hắn ta mà thôi.
“Ký Bắc vương ở đây, mọi người giết theo ta!”
“Nhất định phải báo thù!”
“Đồ chó má, mau nộp mạng đi!”

Bọn họ đã giết hết những võ giả của đại quân Ký Bắc, hiện giờ đang xông về phía Ký Bắc vương với lửa giận phừng phừng, Ký Bắc vương trông mà lạnh sống lưng.
Thế nhưng Tông Sư Phục Hổ chắn ở trước mặt hắn ta bình tĩnh hỏi: “Vương gia, xử lý những người này như thế nào đây?”
Ký Bắc vương phẫn nộ gào lên: “Giết hết tất cả bọn chúng, không chừa một ai!”
“Vâng thưa vương gia!” Tông Sư Phục Hổ bèn ra tay.
Hắn ta giang hai cánh tay ra, trông chẳng khác gì một người khổng lồ và xuất chiêu liên tiếp!
Mỗi một chưởng của hắn ta đều khiến trời đất rung chuyển, cứ như bị ném bom đạn vậy!
Đại quân võ giả càng lúc càng thương vong mất mát nhiều!
Nữ đế đứng trên tường thành hỏi: “Ái khanh, hay là ra tay giúp đỡ bọn họ?”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Bệ hạ, tốt nhất là không nên!”
Nữ đế không hiểu: “Tại sao?”
“Bệ hạ, mấy năm nay bọn họ vẽ đường cho hươu chạy, đối địch với triều đình ta, không biết đã phạm phải bao nhiêu tội nghiệt! Hơn nữa bốn mươi vạn đại quân của chúng ta đã bị bọn họ giết, bọn họ ai cũng có tội, không một ai không đáng chết cả!”
Nữ đế gật đầu, giọng nói của nàng thoáng vẻ hả hê: “Ái khanh nói đúng, cứ để bọn họ chết đi!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Hiện giờ bọn chúng đang tự tàn sát lẫn nhau, đây chính là thời cơ cứu người của chúng ta!”
Hắn vừa dứt lời thì phía bên những tướng lĩnh và Tiên Thiên của triều đình bị bắt giữ có một lão hòa thượng xuất hiện, hắn ta nói với gương mặt hiền từ: “Ai di đà phật! Bần tăng được sư phụ phó thác tới cứu các vị!”
Khí thế trên người lão hòa thượng khẽ rung chuyển, dây thừng buộc trên người những người bị bắt bèn được tháo ra.
“Đa tạ Tịnh Đài đại sư đã cứu giúp!”
“A di đà phật, các vị thí chủ hãy đi theo bần tăng!”
Lão hòa thượng đi phía trước dẫn đường và bảo vệ. Ký Bắc vương và Hàng Long Phục Hổ nhìn thấy nhưng cũng đành chịu, phải để cho bọn họ rời đi.
Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm cảm thấy sự nguy hiểm.
Hắn liếc nhìn về phía đó, chỉ thấy một cái bóng màu trắng đang nhanh chóng xông về phía mình.
“Có thích khách!”
“Nguy hiểm đó, Lâm đại nhân mau tránh đi!”
Mọi người thi nhau hét lên.
Thế nhưng có một người còn nhanh hơn.
Vụt một tiếng, Dạ Lai Hương đã tiến lên phía trước kéo Lâm Bắc Phàm đi và tránh được một kích chí mạng.
Lúc ấy, mọi người mới nhìn rõ được kẻ xuất hiện là ai, ai cũng kinh ngạc không thôi.
“Môn chủ Thiên Môn Lãnh Nhược Thiện!”
“Sao hắn ta lại tới đây?”
“Tại sao hắn ta lại muốn giết Lâm đại nhân?”
Môn chủ Thiên Môn đứng ở chỗ Lâm Bắc Phàm vừa đứng, hắn ta nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt rét lạnh, phẫn nộ nói: “Tiểu tử, ngươi đã phá hỏng chuyện tốt của bản tọa, đúng là đáng chết!”
Sau đó, hắn ta lại xông lên.
Dạ Lai Hương kéo lấy Lâm Bắc Phàm, hắn ta rút thanh đao nhỏ ra: “Ngươi tìm nơi nào an toàn mà trốn đi, ta ngăn hắn ta cho!”
Nữ đế gọi: “Tông Sư, mau ngăn hắn ta lại!”
Một vị Tông Sư xuất hiện từ phía sau nữ đế và xông tới chỗ môn chủ Thiên Môn. Lão hòa thượng cũng mau chóng nhập cuộc.
Hai Đại Tông Sư cộng thêm Dạ Lai Hương – người có một phần thực lực Tông Sư cùng đối phó với môn chủ Thiên Môn.
Thế nhưng môn chủ Thiên Môn không hề chạy trốn, ánh mắt hắn ta quét qua Lâm Bắc Phàm với vẻ rét lạnh như thể phải giết được Lâm Bắc Phàm thì hắn ta mới cam tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận