Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 927: Xin thỉnh giáo một phen

Lúc này Lâm Bắc Phàm mới từ từ bay xuống khỏi không trung, toàn thân không nhiễm một hạt bụi, quần áo không nhăn, nụ cười trên mặt cũng không thay đổi.
Song giờ trông hắn mọi người lại thấy vừa lạ vừa quen.
Tiểu quận chúa lắp bắp nói: “Ngươi ngươi ngươi... ngươi là Lâm Bắc Phàm thật à?"
“Giả sao được!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Tiểu quận chúa nghiêng đầu: “Nhưng mà sao đột nhiên ngươi mạnh thế, mạnh đến mức...ta chẳng nhận ra ngươi nữa rồi!"
“Thực ra ta vẫn luôn vậy mà, chẳng qua là ta không thể hiện ra thôi!” Lâm Bắc Phàm lại cười.
“Thế ngươi... thế ngươi vẫn đối xử với ta giống như trước đây chứ?” Tiểu quận chúa thấp thỏm. “Tiểu quận chúa nói xem?” Lâm Bắc Phàm giơ tay nhéo gương mặt đàn hồi của tiệu quận chúa, thú vị vô cùng.
“Đáng ghét quá, lại nhéo mặt ta!” Tiểu quận chúa cười vui vẻ, trong lòng nàng hớn ha hớn hở, Lâm Bắc Phàm không thay đổi gì cả.
“Phu quân!"
“Công tử!"
“Quân sư!"
Lý Sư Sư, Mạc Như Sương cùng mọi người cũng ào lên.
Lâm Bắc Phàm xin lỗi: “Sư Sư, Như Sương... không phải ta cố ý giấu các ngươi đâu, ta có nỗi khổ riêng, sau này sẽ giải thích với các ngươi, hi vọng các ngươi..."
“Phu quân yên tâm, thiếp thân hiểu mà!” Lý Sư Sư khẽ mỉm cười, nàng rất hiểu ý người.
“Công tử, ta biết ngươi là người làm chuyện lớn nên chắc chắn có nỗi khổ riêng, ngươi cứ làm chuyện của ngươi, không cần để ý đến bọn ta!” Mạc Như Sương cũng rất hiểu ý người.
“Quân sư, ngươi giấu trẫm cũng cực khổ quá nhỉ, hại trẫm xoay mòng mòng, lo lắng cho ngươi! Trẫm có thể tạm thời tha thứ cho ngươi, có điều trẫm có một yêu cầu, ngươi bắt buộc phải đồng ý!” Tử Nguyệt nữ đế nghiến răng nghiến lợi.
“Yêu cầu gì?” Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi.
Tử Nguyệt công chúa sáp tới bên tai hắn, nhỏ giọng nói: “Quân sư, trẫm nghe nói tốc độ của Đại Tông Sư tối cao nhanh lắm, một ngày có thể đi ngàn dặm! Nếu ngươi còn xem trẫm là nữ nhân của ngươi thì mỗi tuần ngươi phải đến Tà Nguyệt thăm trẫm, cố gắng vì huyết mạch của Tà Nguyệt!” Lâm Bắc Phàm cạn lời.
Cái cô yêu nữ này đến giờ vẫn còn nghĩ đến chuyện ấy.
Thôi vậy, nể tình ngươi là nữ nhân của ta nên ta đành đồng ý vậy!
Lúc này, mấy người kiếm tiên và đao thánh cũng bước tới.
Kiếm tiên thu kiếm lại, hắn ta cười khổ: “Thực ra chúng ta phải nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi mới phải! Người có thể ngồi đàm đạo với chúng ta, có thể chia sẻ kinh nghiệm võ học sao có thể là một người bình thường? Nếu không có cảnh giới tu vi ghê gớm thì sao chỉ điểm được cho chúng ta chứ?"
Đao thánh vác đạo trên vai, hắn ta cũng cười khổ: “Đúng là bất ngờ mà! Lão đệ, ba năm trước chúng ta gặp được một Tông Sư trẻ tuổi ở ngoài kinh thành, chắc người này cũng là ngươi nhỉ?"
Một vị cung phụng Tông Sư cung kính nói: “Điện hạ, hai năm trước chúng ta có gặp được một tiền bối Đại Tông Sư ở ngoài kinh thành, chắc người này cũng là điện hạ nhỉ?"
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Không sai, chính là ta!” Mọi người thở hắt ra một hơi, giải được câu đố trong lòng.
Chỉ có ánh mắt Lâm Bắc Phàm là hiện vẻ xảo quyệt.
Dẫu sao có trở về năm nghìn năm trước cũng không tìm được một vị Đại Tông Sư tối cao mới hai mươi tuổi!
Hắn đúng là một tên yêu nghiệt từ xưa tới nay mà!
Lâm Bắc Phàm khiêm tốn nói: “Mọi người đừng nhìn ta như vậy, ta cũng chỉ là con của một người bình thường thôi, chẳng qua ta có tốc độ tu luyện nhanh hơn mọi người một chút nên không có gì kì quái cả!"
Mọi người đều cạn lời!
Gì mà nhanh hơn một chút, rõ ràng là nhanh hơn rất nhiều!
Bọn họ cũng được coi là nhân kiệt đương thế rồi, song so với Lâm Bắc Phàm thì còn kém xa!
Điều khiến người ta tức tối hơn là đối phương không chỉ có thiên phú võ học cao mà còn có trình độ học thức rất cao nữa chứ!
Ông trời đúng là quá thiên vị hắn, tại sao mọi thứ tốt đẹp ông trời đều dành cho hắn vậy?
“Đúng là ngươi hả!"
Đao thánh cười khổ: “Ngươi giấu giỏi thật đấy! Ta mà có thực lực như ngươi thì đã phô ra cho cả thiên hạ biết từ lâu rồi! Nếu hôm nay không có lão giả kia thì chắc không ép ngươi lộ diện được đâu ha! Lão đệ, ta đây không có yêu cầu gì, sau khi đại hôn kết thúc nhất định phải đàm đạo với chúng ta nhé! Lần này không bàn binh trên giấy nữa mà sử dụng thực lực thật sự đấy!"
“Không sai! Lần này chúng ta phải lấy kiếm luận anh hùng!” Kiếm tiên lớn giọng nói.
“Nhất định rồi!” Lâm Bắc Phàm nói: “Chỉ cần các ngươi không sợ mông nở hoa là được!"
Đao thánh và kiếm tiên nhớ đến kết cục thảm thương ba năm trước, bọn họ bỗng thấy mông mình thoáng đau:
“Yên tâm đi, sẽ không đâu!"
“Chuyện hay như vậy lão phu cũng muốn tham gia!” Thương thần chen lời.
“Điện hạ, chúng ta cũng muốn tham gia!” Ba vị cung phụng của triều đình đồng thanh nói.
“A di đà phật, đồ nhi cũng muốn thỉnh giáo, mong điện hạ thành toàn!” Lão hòa thượng nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi bật cười ha ha.
Tình hữu nghị giữa nam nhân đơn giản vậy đấy.
1050 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận