Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 411: Loạn dân

Nàng nhúng thịt vào trong nước chấm rồi ăn lại.
“Ừm! Như vậy mới ngon!”
Khoảnh khắc ấy, nữ đế đã biết được cách ăn lẩu.
Nàng lại gắp một miếng thịt nữa và bỏ vào trong nước, đợi thịt chín thì chấm nước chấm.
Lúc chấm thì thịt không còn quá nóng nữa, nhưng có thêm hương thơm nên ăn vừa đúng vị luôn, trong lòng nữ đế thỏa mãn vô cùng.
“Ăn như vậy mới thoải mái!”
Tiếp đó, nữ đế gắp không ngừng, càng ăn càng nhanh.
Lão thái giám bên cạnh tròn mắt nhìn, ngon thật sao?
Hay là hắn ta cũng làm một nồi nhỉ?
Khoảng nửa canh giờ sau nữ đế mới ăn no.
Mặc dù nàng là bậc cửu ngũ chí tôn nhưng rất hiếm khi được ăn một cách thoải mái như vậy. Bởi lẽ ngày thường nàng bận chuyện triều chính nên không được ăn cơm đúng giờ
Hơn nữa Ngự Thiện Phòng cũng ở hơi xa, thế nên một người làm hoàng đế như nàng hiếm khi được ăn đồ ăn nóng hôi hổi lắm. Nhất là vào những ngày đông như thế này, nàng muốn ăn đồ ăn nóng lại càng khó hơn.
Nhưng hiện giờ có món lẩu này thì sẽ khác. Nàng có thể ăn đồ ăn nóng và tươi ngon, muốn ăn gì thì ăn cái nấy, muốn ăn thế nào cũng được, hoàn toàn theo ý mình, vừa vui vừa thỏa mãn!
“Ái khanh phát minh ra món lẩu này đúng là quá hợp ý trẫm! Báo với Ngự Thiện Phòng mấy hôm nay xếp thực đơn theo món lẩu nhé!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Sau khi ăn no, nữ đế lại bắt đầu lo chuyện nước.
Tuy nhiên khi nhìn thấy đống tấu chương, nàng lại chau mày: “Giang Nam thời tiết trở lạnh, đổ mưa nhiều ngày…”
Mùa đông còn mưa nhiều ngày thì chẳng phải chuyện gì tốt. Mùa đông nhiệt độ thấp, vốn đã dễ khiến người ta chết cóng rồi.
Cộng thêm có mưa nên nước dâng cao, nước sông chảy ngược, ruộng và các thôn trang sẽ bị ngập, dân chúng lang thang nay đây mai đó.
Nữ đế lắc đầu: “Hi vọng trẫm chỉ đang lo buồn vô cớ mà thôi!”
Tuy nhiên bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra.
Nếu như có gì thay đổi thì dù khả năng lớn hay nhỏ thì chuyện vẫn sẽ xảy ra.
Nói theo một cách khác thì ngươi càng không muốn xảy ra thì nó càng xảy ra.
Liên tiếp mấy ngày, ngày nào nữ đế cũng nhận được tin xấu từ vùng Giang Nam, mưa lớn không giảm, ngược lại càng lúc càng to.
Các thôn làng đều là vùng trũng nên gần như bị ngập trong nước, đường đi vô cùng khó khăn.
Một vài khu ruộng và thôn trang đã bị ngập hoàn toàn.
May mà người dân đã kịp thời rời đi.
Thế nhưng nguy hiểm nhất là hai con sông, nước sông đã dần dâng lên đến đê.
Một khi đê không trụ được thì nước sông sẽ ập đến, khu vực ven hai con sông sẽ gặp nạn, hàng trăm vạn người dân phải ly tán.
Nữ đế ra mấy thánh chỉ cho quan phủ vùng Giang Nam bảo vệ đê điều, đồng thời sơ tán người dân sống ven sông để giảm thiểu thiệt hại.
Tuy nhiên chuyện đáng sợ nhất vẫn xảy ra!
Đối mặt với thiên nhiên, sức người là vô cùng nhỏ bé nên cuối cùng vẫn không giữ được con đê. Nước sông tràn khắp, cuồn cuộn và nhấn chìm tất cả thôn trang cũng như ruộng đất xung quanh, hàng trăm vạn người dân mất đi nhà cửa!
Chỉ có một tin tốt duy nhất là do được sơ tán kịp thời nên dân chúng không mất mát nhiều. Song lương thực thì không kịp chuyển đi và đã bị nước cuốn trôi.
Hơn trăm vạn dân không có cơm ăn thì biết làm sao?
Nữ đế lập tức hạ chỉ cho quan viên vùng Giang Nam mở kho lương thực, cố gắng cứu giúp dân gặp nạn!
Song quan phủ vùng Giang Nam lại phản hồi rằng Giang Nam không có lương thực, mong triều đình trợ cấp!
Tại buổi triều sớm, nữ đế đập mạnh lên long ỷ, phẫn nộ nói: “Dám nói là Giang Nam không có lương thực cơ đấy? Trẫm đã điều tra ra từ lâu, rằng bọn họ có đầy đủ lương thực nhưng đã bị Giang Nam vương đem đi làm lương thực cho quân đội rồi!”
“Bệ hạ bớt giận!”
Bách quan đồng thanh nói.
“Các ngươi bảo trẫm phải bớt giận thế nào hả?”
Nữ đế tiếp tục phát hỏa: “Giang Nam vương là một kẻ đầy dã tâm và vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hoàng vị của trẫm! Hắn ta còn chưa ngồi lên vị trí này mà đã chẳng thèm quan tâm gì đến dân chúng rồi! Vì mưu đồ riêng mà lợi dụng tất cả, nếu để hắn ta có được hoàng vị thì dân chúng khắp thiên hạ còn đường sống sao?”
“Bệ hạ bớt giận!”
Bách quan lại đồng thanh nói.
“Chuyện bên Giang Nam để sau hẵng nói, giờ chuyện quan trọng nhất là phải cứu giúp dân gặp nạn!”
Nữ đế đau đầu hỏi: “Các vị ái khanh, Giang Nam vương không chịu nhả lương thực, các ngươi có kế sách gì hay không?”
Nói đoạn, nàng nhìn về phía Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm.
Hộ bộ thượng thư đứng ra, chắp tay nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, năm nay khí hậu nước ta biến hóa khôn lường ảnh hưởng đến việc thu hoạch lương thực, sản lượng giảm khoảng hai mươi phần trăm! Lương thực trong Hộ bộ có hạn, muốn cứu giúp dân chúng thì hơi khó ạ!”
Ánh mắt của nữ đế tối đi.
Hộ bộ thượng thư lại nói: “Hơn nữa thưa bệ hạ, kinh thành chúng ta cách Giang Nam xa nhất, dù có gia tăng tốc độ thì cũng phải mất hai ngày! Dẫu chúng ta có vận chuyển lương thực qua đó thì e là cũng đã muộn!”
“Ôi!” Nữ đế thở dài một hơi.
Ánh mắt nàng không khỏi nhìn qua Lâm Bắc Phàm, trong đó còn mang theo chút hy vọng. Thế nhưng rất nhanh sau đó, ánh mắt ấy lại trở nên ảm đạm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận