Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 822: Đợi trẫm câu cá

xong đã Hai bên đánh nhau rất ác liệt, mùi máu tanh dấy lên, máu chảy thành sông, thi thể chất đầy đất. Cuối cùng, vẫn là Đại Viêm chiếm ưu thế hơn, bọn họ loại bỏ tất cả kẻ địch và giành được quyền sở hữu thần đan.
Thế nhưng đúng lúc các cung phụng của triều đình túm lấy thần đan thì trên trời lại có mấy tia sét đánh xuống, phá tan thần dược.
Hoàng đế Đại Viêm đau lòng kêu lên: “Không! Thần dược của trẫm!"
Gió đã ngừng thổi, mưa cũng ngừng rơi, mây đen đã tan, Lâm Bắc Phàm bèn phủi mông rời đi.
Chỉ để lại một phủ quốc sư với vẻ hoang tàn, thi thể đầy mặt đất, mùi màu tanh nồng nặc và tiếng kêu gào thảm thương của hoàng đế Đại Viêm.
Chuyện buổi tối ngày hôm đó nhanh chóng được truyền đi khắp thiên hạ, khiến mọi người ai cũng kinh ngạc! “Quốc sư Đại Viêm Không Hư đạo trưởng có thể luyện chế được thuốc trường sinh bất lão ư?"
“Thế nhưng lúc đan dược được luyện thành công thì bỗng bị trời phạt, do ông trời không cho phép thần dược nghịch thiên tồn tại!"
“Hôm đó còn có rất nhiều cao thủ cướp thuốc trường sinh bất lão, song cuối cùng đều thất bại!"
“Cơ mà dù vậy thì cũng không ai được toại nguyện cả! Bởi vì thần dược đã bị ông trời hủy rồi, đúng là quá đáng tiếc!"
“Đúng là đáng tiếc thật, suýt chút nữa là thành công rồi!"
Mặc dù rất nhiều người cảm thấy đáng tiếc song tâm trạng của bọn họ vẫn phơi phới.
Phải biết rằng đó là thuốc trường sinh bất lão đó!
Bao nhiêu năm nay không biết có bao nhiêu vị đế vương, bao nhiêu hào kiệt cao nhân luyện chế thuốc trường sinh bất lão, phải trả một cái giá vô cùng lớn song không có ai thành công cả!
Mọi người luôn cho rằng thuốc trường sinh bất lão là thần dược nghịch thiên, căn bản không thể luyện chế được.
Tuy nhiên sự việc lần này lại khiến mọi người nhận ra rằng thực sự có người luyện chế được loại tiên đan trong truyền thuyết này!
Mặc dù cuối cùng tiên đan bị hủy song cũng cách bước thành công gần nhất rồi!
Chỉ cần tiếp tục nghiên cứu theo phương hướng này rồi chuẩn bị nhiều hơn, đối phó với sự trừng phạt của ông trời là có khả năng sẽ luyện thành thuốc trường sinh bất lão trong truyền thuyết, chẳng phải sao?
Đúng là càng nghĩ càng thấy kích động, khiến người ta không thể kiềm chế được!
Thế là các vị đế vương và những kẻ có dã tâm đồng loạt phái mật thám đi nghe ngóng cách luyện chế đan dược. Dù có phải trả cái giá thật đắt thì bọn họ cũng không tiếc! Cũng bởi thế mà thiên hạ trở nên loạn lạc vô cùng! Lúc này, nữ đế đang đàm đạo với Lâm Bắc Phàm, nàng nhận được tin gấp từ Đại Viêm.
Sau khi đọc tin xong, nàng giao tờ giấy cho Lâm Bắc Phàm, đoạn nói: “Ái khanh, ngươi thấy trên đời này thực sự tồn tại thuốc trường sinh bất lão sao? Ngươi thấy Đại Viêm thực sự có thể luyện chế được thuốc trường sinh bất lão không?"
Lâm Bắc Phàm đáp một cách cực kỳ bình tĩnh: “Bệ hạ, mặc dù từ trước đến nay đã có truyền thuyết về thuốc trường sinh bất lão! Vô số các đế vương và những kẻ có dã tâm muốn luyện chế thuốc trường sinh bất lão hòng thôn tính thiên hạ mãi mãi, song cuối cùng không ai thành công cả!"
“Thế nên vị thần vẫn luôn cho rằng thuốc trường sinh bất lão chỉ như hoa trong gương, như trăng trong nước, mặc dù trông thì đẹp đấy song cũng chỉ là một giấc mộng không thể trở thành hiện thực mà thôi!"
Nữ đế phản bác: “Thế nhưng mới nãy Đại Viêm truyền tin đến, cái vị Không Hư đạo trưởng kia đã luyện được thuốc trường sinh bất lão trong truyền thuyết đó thôi!"
Lâm Bắc Phàm lại bình tĩnh trả lời: “Đúng là đã luyện được đan dược, song đã bị ông trời hủy diệt rồi, chứng tỏ loại đan dược này không được phép có mặt trên trần gian!"
“Bệ hạ cứ nghĩ mà xem, nếu như thực sự có thuốc trường sinh bất lão và có người được uống loại thuốc này thì sẽ có tuổi thọ vĩnh hằng, vĩnh viễn thống trị thiên hạ, vậy thì thiên hạ này lời người đó nói mới tính hay là lời ông trời nói mới tính?"
Nữ đế suy nghĩ, đoạn gật đầu.
“Như vậy là hình thành nên mâu thuẫn rồi đấy! Vậy nên ông trời sẽ không cho phép kẻ trường sinh tồn tại! Con người dẫu có mạnh đến mức độ nào đi chăng nữa cũng không thể đối kháng được với ông trời! Trừ phi ngươi sở hữu năng lực còn mạnh hơn cả trời, hoặc có thể thoát khỏi trời đất này, bằng không ngươi phải chịu quản chế, phải chấp nhận luân hồi!"
Nữ đế lại gật đầu tiếp: “Ái khanh, ngươi nói có lý lắm!"
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ sâu xa: “Thế nên thần hi vọng bệ hạ đừng có mê mẩn hai chữ trường sinh này, hơn nữa bệ hạ nên đặt tâm tư vào chuyện triều chính nhiều hơn, chăm chỉ có kỉ luật, làm một hoàng đế tốt được lòng dân! Như vậy thì dù trăm năm sau có trở về với cát bụi thì người đời sau vẫn nhớ đến bệ hạ"
Nữ đế bật cười: “Ái khanh, ngươi nói đúng lắm! Có điều trẫm phát hiện hình như lời nói của ngươi còn một tầng ý nghĩa khác!"
“Ý nghĩ gì cơ?” Lâm Bắc Phàm chớp mắt, vẻ mặt hắn mông lung.
“Ái khanh à, có phải ngươi đang nhắc nhở trẫm đừng có ham chơi, trẫm nên đi phê duyệt tấu chương rồi đúng không?” Nữ đế nói, nàng nhìn Lâm Bắc Phàm với ánh mắt không được thân thiện cho lắm.
Lâm Bắc Phàm thấy lòng mình hoảng loạn vô cùng, sao nữ đế càng lúc càng thông minh thế này? Hắn mới chỉ để lộ chút ý tứ thôi mà nàng đã phát hiện ra rồi!
Nữ nhân này càng ngày càng thông minh rồi, sau này hắn phải lừa gạt nàng thế nào nữa đây?
“Bệ hạ, thần hoàn toàn không có ý đó!” Lâm Bắc Phàm nói, vẻ mặt hắn chân thành vô cùng.
“Thật sự không có sao?” Nữ đế hỏi một câu.
Lâm Bắc Phàm lập tức lắc đầu: “Tuyệt đối không có!"
“Nếu đã không có thì trẫm yên tâm rồi!"
Nữ đế rút cái cần câu ra, nàng hưng phấn vẫy tay với Lâm Bắc Phàm: “Ái khanh à, ngươi nên trở về xử lý quốc sự rồi đó, đợi trẫm câu cá xong lại tới giúp ngươi!"
1164 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận