Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 577: Vẽ đường cho hươu chạy

Ngày hôm sau, Không Hư đạo trưởng gom tất cả vàng bạc châu báu trong phòng đến phủ Lâm Bắc Phàm.
Sau đó hắn ta vào cung xin nghỉ, nói là phải tìm một số loại kỳ trân dị bảo để luyện chế thuốc trường sinh bất lão nên nhất định phải đi.
Nữ đế và văn võ bá quan cứ giữ hắn ta ở lại, nhưng hắn ta kiên quyết đòi đi nên đành phải đồng ý.
Sợ bị Lâm Bắc Phàm hãm hại, hai thầy trò thu dọn đồ đạc, suốt đêm rời khỏi kinh thành.
Ánh mắt của Không Hư đạo trưởng hơi lạc đi, hắn ta đến đây vì vinh hoa phú quý, vậy mà còn chưa kịp có được vinh hoa phú quý đã đụng phải sát tinh, bây giờ không biết nên đi đâu về đâu.
"Tiểu đồ nhi, ngươi bảo chúng ta biết đi đâu đây?"
Đúng lúc đó, ánh mắt của tên tiểu đạo sĩ bên cạnh hắn ta sáng lên, lẩm bẩm: "Sư phụ, hay là chúng ta đến Đại Viêm đi?"
"Tại sao lại đến Đại Viêm?" Không Hư đạo trưởng hỏi.
"Dù sao thì Đại Viêm cũng không thua kém Đại Võ hoàng triều là bao, là nơi phù hợp với chúng ta nhất! Hơn nữa đồ nhi nghe nói, hoàng đế Đại Viêm rất quan tâm đến chuyện trường sinh, cầu tiên, chúng ta đến đó hẳn sẽ làm nên chuyện!"
Không Hư đạo trưởng gật đầu, cao giọng đáp: "Được! Chúng ta đến Đại Viêm!"
Trong thư phòng ở Lâm phủ, Lâm Bắc Phàm đang giải thích nguồn gốc của hòm châu báu này cho Bạch Quan m, cũng nhắc tới Không Hư đạo trưởng.
Bạch Quan âm nghe xong thì hoảng hốt: "Không ngờ thần đan nổi danh trong truyền thuyết lại là độc! Yêu đạo này thật sự có ý đồ lật đổ triều cương, đúng là điên cuồng, độc ác! Người như thế, sao ngươi không giết hắn ta đi cho xong?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu cười đáp: "Giết hắn ta rồi rất đáng tiếc! Tên này rất hữu dụng, đuổi hắn ta ra khỏi Đại Võ, hắn ta sẽ đi gieo họa cho những đất nước khác! Những đất nước khác suy yếu, chẳng phải là chuyện tốt với Đại Võ ta sao? Hơn nữa, nhược điểm của hắn ta nằm trong tay ta, ta có thể tiếp tục vơ vét tiền của hắn ta, một công đôi chuyện, sao ta lại không làm?"
Bạch Quan âm lắc đầu mỉm cười: "Ngươi đúng là.. quá âm hiểm!"
Lâm Bắc Phàm thở dài: "Nếu ta không âm hiểm một chút thì cũng chẳng thể sống nổi đến bây giờ! Thật ra ta cũng muốn làm người tốt lắm chứ, nhưng hiện thực khốc liệt ép người lương thiện phải tha hóa!"
Nữ đế ngốc nghếch, cả triều đều là gian thần, các phiên vương có dã tâm bừng bừng và cả những đất nước láng giềng, người trong giang hồ nói một câu không hợp là chém giết, và cả hệ thống chết dẫm kia nữa, tất cả đều đang ép hắn!
Nếu hắn không âm hiểm một chút thì đã chết không có chỗ chôn từ lâu rồi!
Bạch Quan âm nghĩ tới những chuyện mà Lâm Bắc Phàm gặp phải cũng động lòng trắc ẩn: "Đúng là ngươi phải chịu ấm ức rồi!"
"Cũng không phải oan ức gì, ta đã vượt qua được rồi! Hiện giờ ta có thực lực, có địa vị và quyền lực, có thể thực hiện mong muốn của ta rồi!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
"Nói cũng phải!" Bạch Quan âm cười đáp: "Ngươi nghĩ tên yêu đạo kia sẽ đi đâu?"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười thần bí: "Đến Đại Viêm!"
"Tại sao lại đến Đại Viêm?"
"Bởi vì ta nói với hắn ta!"
Không lâu sau, Lâm Bắc Phàm thông qua tin tức của triều đình biết chuyện Không Hư đạo trưởng đã đến Đại Viêm thật.
Hắn ta luyện chế ra Thông Thần đan ở Đại Viêm, được hoàng đế Đại Viêm coi trọng, văn võ cả triều tin tưởng, trở thành quốc sư đương triều, lại được ăn sung mặc sướng, tài sản giàu có.
Để ủng hộ Không Hư đạo trưởng luyện đan, hoàng đế Đại Viêm đương triều đã thu gom kỳ trân dị bảo trong thiên hạ về cho hắn ta, vừa khiến người dân lầm than vừa khiến tiền tài của quốc gia hao hụt.
Ví dụ như, bọn họ bỏ ra mấy trăm vạn lượng mua xương rồng ở chỗ Lâm Bắc Phàm.
Mặc dù quốc lực của Đại Viêm vẫn còn cường thịnh, nguồn tiền từ khắp nơi vẫn luôn đổ về, nhưng sau này sẽ ra sao thì chưa chắc.
Dù sao thì cũng chẳng có vương triều nào cường thịnh được mãi! Cường thịnh lên tới đỉnh điểm rồi cũng suy vong, xưa nay đều vậy!
Hơn nữa những chuyện như vậy thường tan rã từ trong nội bộ! Hoàng đế hồ đồ, quốc gia rối loạn!
Lâm Bắc Phàm sẽ chống mắt chờ mong!
Lúc này và lúc hắn trở thành tế tửu của Quốc Tử Giám đã được một năm trôi qua.
Trong thời gian một năm nay, Lâm Bắc Phàm âm thầm tiến hành cải cách, chậm rãi tính toán, các lĩnh vực thực tế như nông học, y học, công học bất giác đã ảnh hưởng đến các học trò của Quốc Tử Giám.
Mặc dù nho học vẫn chiếm vai trò chủ đạo và trở thành quan lại cống hiến cho dân vẫn là lựa chọn hàng đầu của các học trò Quốc Tử Giám, nhưng hiện giờ các học trò đã có nhiều sự lựa chọn hơn, những kiến thức được học cũng tự do hơn.
Mấy tên công tử bột kia dưới sự quản lý bằng "nắm đấm" của Lâm Bắc Phàm hiện giờ đã rất ngoan ngoãn, phẩm hạnh đoan chính hơn hẳn, phương diện học tập cũng tiến bộ hơn nhiều.
Muốn không ngoan cũng chẳng được, không ngoan thì sẽ bị phạt tiền hoặc đánh đòn, ông trời có hạ phàm cũng vô dụng thôi!
Dưới sự quản lý của Lâm Bắc Phàm, Quốc Tử Giám không ngừng phát triển.
Hôm ấy, có một nhóm học trò ưu tú tốt nghiệp.
Từ trước đến nay các học sinh ưu tú của Quốc Tử Giám đều được triều đình coi trọng, có thể đi thi công danh hoặc chấp nhận sự sắp xếp của triều đình, đến nhậm chức ở lục bộ hoặc các nha môn lớn, bắt đầu từ vị trí thấp nhất mà phấn đấu.
Có thể nói rằng, người tốt nghiệp từ Quốc Tử Giám đều có thể làm công chức, nhận lương từ quốc khố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận