Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 827: Đương nhiên là thần có cách

Nữ đế và mọi người xung quanh nhìn mà thấy khó hiểu, song bọn họ không lên tiếng làm phiền.
Cứ vậy, sau một loạt hỏi đáp, Lâm Bắc Phàm đã chắc chắn chín mươi phần trăm rằng bọn họ đã bị nhiễm bệnh sán lá hút máu.
Nghề nghiệp của những người này rất hỗn tạp, song bọn họ lại sinh sống gần nhau, đều gần sông Kim Sa. Ở đó có một cái hồ rất sâu được người dân gọi là đầm Ngọc Long, nước sông khá trong nên mọi người thường lấy làm nước uống.
Do trước kia không có chuyện gì, nước sông lại trong nên bọn họ mới không nghĩ đến việc này.
Nữ để hỏi: “Ái khanh, ngươi nhận ra điều gì đó rồi đúng không?"
“Bệ hạ, hiện giờ thần vẫn chưa chắc lắm, phải tới hồ Ngọc Long xem đã!"
“Được, trẫm đi với ngươi!"
Lâm Bắc Phàm và mọi người bèn đến hồ Ngọc Long.
Quả nhiên nước ở đây rất trong, từ bên trên có thể nhìn được cả đáy, một vài con cá con đang thong thả bơi trên sông.
Lâm Bắc Phàm nhìn, phát hiện thứ mà hắn đang muốn tìm.
“Ốc văn!"
Ốc vặn chính là nơi mà sán lá hút máu kí sinh.
Nơi có ốc vặn thường sẽ có sán lá hút máu.
Tìm được ốc vặn là đủ để chứng minh người dân trong thôn Tú Hoa đang mắc bệnh sán lá hút máu.
“Người đâu, mau đào phần bùn trong hồ Ngọc Long kia lên cho ta!” Lâm Bắc Phàm bảo.
“Vâng thưa thừa tướng đại nhân!"
Lập tức có hai quan sai cởi bỏ y phục trên người và bơi xuống hồ, đào phần bùn mà Lâm Bắc Phàm bảo lên, sau đó thì đẩy đến bên bờ sông.
Lâm Bắc Phàm quệt lấy một ít bùn và tìm được một con ốc vặn bên trong đó.
Cả quá trình, nữ đế đều lấy làm lạ: “Ái khanh, ngươi đang làm gì thế? Có phải ngươi đã phát hiện được gì rồi không? Nói cho trẫm nghe với!"
“Khởi bẩm bệ hạ, đúng là bọn họ đã mắc bệnh cổ trùng!” Sắc mặt Lâm Bắc Phàm trở nên nghiêm túc.
“Bệnh cổ trùng?” Nữ đế chau mày, sắc mặt nàng đanh lại.
Mới nãy được mấy đại phu kia giảng giải nên nàng cũng biết cổ trùng là một loại bệnh phổ biến ở vùng Giang Nam.
Bệnh này chưa được vài năm đã lan rộng, chủ yếu tập trung vào hai mùa hạ và thu. Mỗi lần phát hiện đều khiến cả chục vạn người nhiễm bệnh.
Sau khi nhiễm bệnh, nhẹ thì đau đầu tiêu chảy, khó thở, nặng thì phình bụng như mang thai và thường hay nôn ra máu.
Chỉ cần mắc bệnh là sẽ không thể lao động làm việc được, hơn nữa còn rất khó trị khỏi.
“Ái khanh, ngươi nói thật hả?” Nữ để hỏi.
Lâm Bắc Phàm gật đầu một cách nghiêm túc: “Thật một trăm phần trăm! Có điều vị thần muốn gọi bệnh này là bệnh sán lá hút máu hơn!"
“Bệnh sán lá hút máu? Cái tên kì lạ quá...” Nữ đế lại chau mày.
“Sở dĩ gọi nó là bệnh sán lá hút máu là bởi bệnh này do sán lá gây nên! Loại sán lá này chính là cổ trùng mà các vị đại phu nói, là một loại trùng nhỏ nhưng cực kì nguy hiểm!"
“Loại trùng này thích nhất là kí sinh trên người hoặc là gia súc, nó sẽ hút máu để sống và sẽ phát triển, cũng bởi thế mà nó mới được đặt cái tên ấy!"
Nữ đế gật đầu: “Hóa ra là như vậy! Ái khanh, có phải loại bỏ được loại trùng này là có thể trị khỏi bệnh đúng không?"
“Trên lý thuyết thì là thế, song để mà làm được thì vô cùng khó khăn"
Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Bệ hạ có biết thực ra các đại phu đã phát hiện ra bệnh này từ lâu rồi, cũng biết phải làm thế nào để chữa trị, song tại sao mọi người vẫn phải bó tay chịu chết không?"
Nữ đế không hiểu, nàng hỏi: “Ái khanh, tại sao vậy?” Lâm Bắc Phàm chỉ tay vào dòng sông bên cạnh, hắn nói: “Bởi vì con người sống không thể thiếu nước, mà nguồn nước của bọn họ lại tới từ con sông này. Đây là nơi sán lá ký sinh, bệ hạ biết mức độ nguy hiểm của nó rồi chứ?"
Sắc mặt nữ đế thay đổi, người sống không thể thiếu nước, không uống nước thì sẽ chết. Thế nhưng trong nước lại có trùng, uống vào sẽ nhiễm bệnh.
Ngươi không uống thì vài ngày sau ngươi sẽ chết.
Ngươi uống rồi mặc dù bị bệnh nhưng vẫn sống được vài tháng, thậm chí là vài năm.
Cuối cùng ta hỏi ngươi có uống hay không? “Thừa tướng nói phải, cái khó của căn bệnh này chính là điểm ấy! Dù chúng ta có chữa khỏi cho bệnh nhân thì bọn họ vẫn sẽ nhiễm bệnh lại, bởi vì nước có vấn đề! Trừ khi không uống nước nữa, song sao có thể không uống nước chứ?"
Các đại phu cười khổ liên tiếp.
“Đúng vậy, bệnh này đúng là khó tránh lắm! Thảo dân đã từng trị khỏi cho một người, song một tháng không gặp, hắn ta lại nhiễm bệnh, bởi vì hắn ta phải uống nước, uống phải sán lá, đúng là khiến người ta phải bó tay chịu chết mà!"
“Cuối cùng thì những người bệnh này đều chết hết, không thể cứu được!"
“Dù còn sống thì cũng chẳng khác gì chịu tội!"
“Còn có người không bị nhiễm qua nước cơ! Bệnh này đúng là cực kì khó phòng tránh!"
Mọi người thi nhau lắc đầu và than vãn.
Nữ đế cũng thấy bất lực vô cùng, bệnh này thật khó để chữa.
Nếu không xử lí êm xuôi thì quy mô mắc bệnh sẽ tăng lên, cả chục vạn dân đều sẽ chịu khổ.
Cuối cùng, nữ đế nhìn Lâm Bắc Phàm - người thường đem đến hy vọng cho nàng và nói: “Ái khanh, ngươi nói rất có lý nên chắc chắn ngươi cũng cực kì hiểu biết về căn bệnh này, ngươi có cách gì không?"
“Đương nhiên là thần có cách!” Lâm Bắc Phàm búng tay một cái.
Nữ đế hớn hở: “Ái khanh, ngươi mau nói đi!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Căn bệnh này do sán lá hút máu mà thành, chúng ta chỉ cần diệt được ổ sán lá là có thể trị được bệnh!"
“Thừa tướng nói phải, nhưng ổ sán ở đâu thì chúng ta vẫn chưa tìm được!"
“Đúng vậy, những con sán ấy rất nhỏ, nhìn bằng mắt thường thì không thể thấy được, chúng ta phải tìm kiểu gì bây giờ?"
“Không tìm được thì không thể diệt bọn chúng tận gốc được!"
1136 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận