Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 353: Cùng lên một lúc

“Trận đấu này cũng không phù hợp với quy định!”
“Cơ mà nếu hai bên cùng đồng ý thì ta cũng không nỡ phật lòng các ngươi! Vậy thì trận đấu hữu nghị này dù thắng hay thua cũng không tính! Sau trận đấu hữu nghị thì tiếp tục thi đấu! Nếu Lâm ái khanh thua thì phải lập tức xin lỗi Đại Viêm! Nếu thắng thì thôi!”
Đây là cách ổn nhất mà nàng nghĩ ra, dù thua hay thắng thì cũng không ảnh hưởng đến đại cục.
“Vâng thưa bệ hạ!”
Tất cả mọi người đều hài lòng.
Thế là năm bàn cờ được bày ra, Lâm Bắc Phàm chọn một trong năm. Bên ngoài cũng bày năm bàn cờ lớn.
“Chuyện gì thế này, sao lại thêm bốn bàn cờ nữa vậy?”
“Tưởng sẽ đấu lần lượt cơ mà?”
Sau khi được nghe giải thích, mọi người mới hiểu được nguyên do, bọn họ lại càng mong chờ trận đấu này hơn.
Lâm Bắc Phàm đứng trước năm bàn cờ, hắn cười: “Ván cờ này là do ta đề ra, hơn nữa còn ăn nói hùng hồn, trong lòng ta thấy hơi hổ thẹn, mời các vị đánh trước!”
“Hừ!”
Bên Đại Viêm cũng không khách khí, trực tiếp hạ cờ.
Nơi mỗi người hạ cờ là không giống nhau, đường đi nước bước cũng không giống, bọn họ muốn mượn đó để làm khó Lâm Bắc Phàm.
Có điều nom sắc mặt Lâm Bắc Phàm vẫn nhẹ nhõm như vậy, trong tay hắn nắm quân cờ trắng và hạ từng quân xuống.
“Ván này không phải trò trẻ con nữa đâu, Lâm tế tửu còn một chọi năm nữa?”
“Đúng đó, đánh cờ vây nào có dễ dàng cho cam, cần tốn nhiều chất xám lắm đó! Thêm một bàn cờ là thêm một lần phải suy nghĩ! Mà ở đây thêm cả bốn bàn cờ, độ khó tăng lên gấp bốn lần!”
“Chỉ sợ đánh mãi đánh mãi, đánh đến lúc đầu óc cũng rối hết cả lên!”
“May mà đây chỉ là trận đấu hữu nghị, bằng không chúng ta sẽ mắng chết hắn luôn!”
“Cơ mà nếu hắn thắng hết thì đúng là lập kỉ lục, trở thành người tài ba trong giới chơi cờ!”
Mọi người vừa thì thầm bàn luận vừa xem đánh cờ. Thời gian một nén hương rất nhanh đã trôi qua.
Lâm Bắc Phàm vô cùng thong thả, bên phía Đại Viêm cũng vậy.
Giờ trận đấu mới vừa bắt đầu, mọi người đều đang “bày binh bố trận”, độ khó không quá cao, tốc độ đánh cũng khá nhanh.
Thời gian hai nén hương trôi qua.
Lâm Bắc Phàm vẫn rất thong thả, trên mặt hắn chẳng thấy chút lo âu.
Thế nhưng bên Đại Viêm đã bắt đầu trở nên nghiêm túc, bọn họ tập trung tinh thần chơi cờ.
Thời gian ba nén hương trôi qua, Lâm Bắc Phàm vẫn thong dong như cũ.
Song sắc mặt đại biểu bên Đại Viêm càng lúc càng trầm ngâm, bọn họ chau chặt hai đầu mày.
Mỗi một nước đi bọn họ đều suy nghĩ đi suy nghĩ lại, tốc độ đánh cũng chậm đi khá nhiều.
Một canh giờ trôi qua.
Lâm Bắc Phàm không thay đổi gì.
Song các đại biểu bên Đại Viêm ai cũng toát mồ hôi, trán ướt đẫm. Bọn họ đang vắt não suy nghĩ nên mới có phản ứng sinh lí như vậy.
Mỗi lần hạ cờ như đang dồn nén thời gian, trông bọn họ lưỡng lự vô cùng.
Lúc bấy giờ, các bàn cờ gần như đã được lấp kín.
Phong cách đánh cờ của mỗi người đều phô bày hết ra.
Ví dụ như trạng nguyên Đường Dung, phong cách của hắn ta là trầm ổn, đánh đâu chắc đó.
Hay thám hoa Đinh Thiếu Kiệt, cách đánh cờ của hắn ta rất “bay bổng”, ngoài ra phong cách của bảng nhãn Lưu Hải khá mạo hiểm.
Còn tam hoàng tử thì khá phóng khoáng, nước đi nào cũng rất mạnh mẽ, toát lên phong thái của hoàng gia.
Song tới lượt Lâm Bắc Phàm thì lại khác.
Hắn không có một phong cách đánh cờ nào cả, muốn trầm ổn thì trầm ổn, muốn mạo hiểm có mạo hiểm, muốn âm hiểm thì âm hiểm…
Hơn nữa cách đánh của hắn mỗi lúc một biến đổi, cách nào cũng tuyệt diệu nên khiến người ta khó mà ứng phó được!
Cách đánh của Lâm Bắc Phàm khiến người bên Đại Viêm đau đầu vô cùng.
“Tài đánh cờ của ái khanh đúng là cao siêu, chắc chắn phải đạt trình độ đại sư! Chả trách ái khanh lại một chọi năm được, chắc chắn ngươi rất tự tin về tài đánh cờ của mình!”
Nữ đế mỉm cười.
“Bệ hạ, dù có là đại sư cũng không thể một chọi năm được!”
Một lão thần cười khổ: “Dù sao đối thủ của bọn họ cũng không phải người bình thường, không danh gia thì cũng phải là đại gia! Mà con người có lúc cũng hết sức, muốn thắng tất thì khó lắm! Lâm tế tửu chắc chắn là người có tài đánh cờ giỏi nhất mà thần từng gặp! Bất kể hôm nay thắng hay thua thì tài đánh cờ của Lâm tế tửu cũng sẽ vang danh thiên hạ!”
“Nói đúng lắm! Nhưng nếu thắng thì đúng là độc nhất vô nhị! Trẫm cực kì mong chờ kì tích sẽ xuất hiện!”
Nữ đế mỉm cười, đôi mắt diễm lệ của nàng nhìn về phía bàn cờ.
Lúc này, trọng tài cao giọng nói: “Lưu Hải phía Đại Viêm đã thua, Lâm Bắc Phàm phía Đại Võ thắng một ván!”
Mọi người ai cũng bất ngờ và vui mừng.
“Thắng một ván rồi!”
“Lâm tế tửu đúng là giỏi thật!”
“Chỉ còn lại bốn người thôi, Lâm tế tửu cố lên!”
Lưu Hải im lặng lui xuống.
Thời gian nửa nén hương trôi qua, trọng tài lại cao giọng nói: “Đinh Thiếu Kiệt phía Đại Viêm đã thua, Lâm Bắc Phàm phía Đại Võ thắng hai ván!”
Mọi người lại hưng phấn.
“Lâm tế tửu lại thắng rồi!”
“Thắng liền hai ván luôn, đúng là lợi hại!”
“Tế tửu cố lên!”
Tiếp đó, thời gian một hũ trà trôi qua, trọng tài lại hô: “Tôn Sơn Đức phía Đại Viêm đã thua, Lâm Bắc Phàm phía Đại Võ thắng ba ván!”
“Đậu má! Ba ván liên tiếp rồi đó!”
“Chỉ còn hai người cuối cùng thôi!”
“Tế tửu đại nhân, nhất định phải chiến thắng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận