Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 250: Lại kinh doanh

Sau khi dựng xong lều trại, Lâm Bắc Phàm đối mặt với các nhân sĩ võ lâm, cười tủm tỉm và nói: “Thưa các vị anh hùng hảo hán, chốn này hoang vu, trời lạnh, nhiều muỗi lắm, ở bên ngoài khó tránh khỏi không thích hợp, cũng không quá tiện nghi!”
“Cho nên sau khi bản quan suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy không thể khiến các anh hùng hảo hán chịu thiệt được, vì thế ta đã lệnh cho người qua đây dựng lều trại, trong lều trại có đệm chăn, khăn mặt và nước sạch…! Điều kiện đơn sơ, mong các vị anh hùng đừng để ý!”
“Vãi! Vậy mà lại dựng lều cho chúng ta thật kìa!”
“Lẽ nào cẩu quan đã phát hiện ra lương tâm của mình rồi?”
“Được đấy được đấy! Xem ra trước đó đã nhìn lầm người rồi!”
“Con người của cẩu quan này cũng không tệ!”
Mọi người đều kích động hẳn lên, có cơ hội ngủ trong lều thì ai lại muốn ngủ ngoài trời đâu?
“Các vị anh hùng, xin bình tĩnh chớ có kích động, bản quan vẫn còn lời chưa nói xong!”
Sau khi nghe được lời của hắn, mọi người bình tĩnh lại.
Lâm Bắc Phàm lại cười tủm tỉm, nói: “Trước mắt tổng cộng đã dựng một trăm cái lều, mỗi lều có thể chứa được hai mươi người! Bởi vì số lượng có hạn nên ai trả tiền trước thì người đó có thể vào lều, một tối chỉ mất có năm trăm lượng thôi!”
“Mẹ kiếp! Lại vòi tiền nữa! Quả nhiên vẫn là tên cẩu quan đó, không thay đổi một tí nào cả!”
“Một đêm chỉ mất có năm trăm lượng thôi á, ngươi cũng không biết xấu hổ mà thốt ra khỏi miệng? Ta ở nhà trọ đắt nhất trong kình thành cũng chỉ tốn chưa đến mười lượng một đêm thôi nhé! Vậy mà ngươi lại dám đòi năm trăm lượng?”
“Ta dùng năm trăm lượng cũng có thể mua được một căn nhà to rồi đấy!”
“Đây rõ ràng là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của mà, đồ cẩu quan!”
Mọi người lại kích động cả lên.
Trước đó có hơi cảm động nhưng lần này lại chỉ hận không để vả chết Lâm Bắc Phàm!
“Các vị, nói chuyện đừng khó nghe như vậy chứ!”
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ hơi bất mãn: “Bản quan là người rất nói lý, chúng ta công khai giá niêm yết, mua bán công bằng! Các ngươi muốn thì móc tiền, không muốn thì thôi chứ có gì đâu!”
“Chúng ta không ở, để xem ngươi làm thế nào?”
“Không sai, chúng ta không ở, tuyệt đối không cho tên cẩu quan nhà ngươi được lời!”
“Muốn moi tiền từ tay chúng ta á, không có cửa đâu!”
Mọi người kêu quang quác, cùng chung một kẻ thù.
Sau đó đúng lúc này, một vị công tử gương mặt trắng trẻo, mặc đồ trắng bước ra, chắp tay hỏi: “Xin hỏi Lâm đại nhân, tại hạ có thể bao trọn một lều được không?”
“Đương nhiên có thể! Chỉ cần ngươi trả được tiền thì ngươi muốn bao sạch toàn bộ lều cũng không thành vấn đề!” Lâm Bắc Phàm cười đáp.
Đối phương lập tức lôi một xấp ngân phiếu ra: “Lâm đại nhân, đây là ngân phiếu một vạn lượng, xin hãy nhận cho!”
“Ừm!”
Lâm Bắc Phàm nhận ngân phiếu với vẻ hài lòng, ngón tay chỉ vào đám lều trại xếp thành hàng sau lưng: “Ngươi là vị khách đầu tiên, thoải mái chọn một cái đi!”
“Cảm ơn Lâm đại nhân!”
Đối phương quay đầu liếc mắt nhìn mọi người giống như nhìn một đám đáng thương nghèo rớt mồng tơi, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Sau đó, hắn ta bước đi chọn một căn lều với vẻ mặt ngạo nghễ.
Bây giờ đám nhân sĩ võ lâm đã nhìn đến ngu người cả rồi, thế mà cũng bán được kìa? Hơn nữa vừa bán được ngay một căn!
Lâm Bắc Phàm nhân cơ hội nói: “Các vị anh hùng, đã bán ra hai mươi chỗ nằm rồi, chỉ còn lại một nghìn chín trăm tám mươi cái nữa thôi, sản phẩm rất đắt hàng, qua thôn này cũng không có tiệm nào nữa đâu! Nếu không muốn ở chung với người khác thì có thể bao một căn cho riêng mình!”
Lần này rất nhiều người đã động lòng.
Lại có một công tử giàu có khác nhảy ra: “Lâm đại nhân, bản công tử cũng bao một căn lều, được không?”
Lâm Bắc Phàm cho một câu trả lời chắc chắn: “Tiền trao cháo múc, tất cả không thành vấn đề!”
“Lâm đại nhân, đây là một vạn lượng!” Đối phương lập tức trả tiền.
Sau đó hắn ta quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, xòe cây quạt xếp trong tay, tiến lên chọn căn lều cho mình với vẻ ngạo nghễ.
Vị công tử giàu có thứ ba cũng nhanh chóng nhảy ra: “Lâm đại nhân, ta cũng muốn bao một căn!”
Sau đó là vị thứ tư, thứ năm… mọi người ngây ra như phỗng!
Lều đắt hơn vàng như thế lại bán chạy như vậy sao? Cái đạo lý quỷ gì thế này?
Lâm Bắc Phàm cười mỉm nhìn tất cả chuyện này, dường như mọi thứ đều không nằm ngoài dự đoán của hắn, vì con người thích bì tị đặc biệt là người giàu có!
Bọn họ coi trọng thể diện hơn tiền bạc nhiều!
Cho dù thứ này có tốt hay không, thứ mà người khác mua được thì bọn họ cũng có thể mua được, thứ mà người khác không mua được mà bọn họ vẫn mua được, vậy trong lòng có thể dâng lên cảm giác ưu việt to lớn!
Không cầu tốt nhất nhưng cầu đắt nhất!
Nói trắng ra thì chính là tâm lý làm màu cả thôi!
Cơ hội cho nhân sĩ võ lâm làm màu không nhiều, bây giờ không làm màu thì còn đợi đến bao giờ nữa?
Vì thế hiển nhiên lều bán đắt như tôm tươi rồi!
Cuối cùng, một trăm căn lều đều bị cá nhân bao thầu hết chín mươi căn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận