Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 492: Không thể áp dụng được

Đối với việc này, Lâm Bắc Phàm chỉ khiêm tốn đáp lời, tỏ vẻ cũng không có gì hết.
Thái tử Đại Hạ - Hạ Thiên Khung thúc giục: “Bây giờ chúng ta tới Dân Tâm thành xem thử đi, bản cung đã nôn nóng lắm rồi!”
Chưa đến thời gian nửa nén hương, mọi người đã tới Dân Tâm thành.
Chỉ thấy một tòa thành lớn nguy nga tráng lệ đứng sừng sững trước mặt mọi người.
“Nơi này thật sự được xây trong ba tháng sao?”
Bọn họ đã sớm nghe nói tòa thành mới xây dựng này hoành tráng thế nào, nguy nga ra sao, nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn bị chấn động bởi phong thái của nó.
Chỉ riêng tường thành này, trên cơ bản đã không thua bất cứ một kinh thành nào rồi!
“Không thể giả được, mời các vị đại nhân đi bên này!” Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa mời.
Ngay khi bọn họ đi vào trong thành lại hoang mang tiếp.
Chỉ thấy bên trong thành là các ngôi nhà xếp thành hàng san sát nối tiếp nhau, đường phố rộng rãi, bằng phẳng còn rất sạch sẽ.
Ngựa xe như nước, người qua lại tấp nập, quán xá mọc lên như rừng, tiếng rao hàng không ngớt, cảm giác còn náo nhiệt và phồn hoa hơn cả kinh thành!
“Đây… thật sự là một tòa thành mới được xây dựng sao?”
“Một tòa thành chưa đến nửa năm sao lại phồn hoa, đầy tiếng người huyên náo như thế?”
“Lẽ nào đây là kỳ tích?”
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, giống như bà Lưu đi vào Đại Quan Viên, nhìn thấy gì cũng mới mẻ.
Ánh mắt bọn họ không kìm lòng được mà liếc về phía Lâm Bắc Phàm đang mang vẻ mặt bình tĩnh như nhìn thấy thần linh.
Chỉ tốn có ba tháng đã xây xong tòa thành chứa được hơn trăm vạn người thật sự vô cùng đáng sợ!
Nhưng đối phương không chỉ xây dựng mà còn khiến tòa thành vận hành với hiệu suất cao, khiến người nào cũng được ăn cơm, có công ăn việc làm, cơm no áo ấm trong thời gian một tháng ngắn ngủi, việc này thật sự không phải thứ người thường có thể làm được!”
“Lâm đại nhân, ngươi đã làm thế nào vậy? Sao có thể khiến một tòa thành mới tỏa ra sức sống bừng bừng như thế?” Một lão thần Đại Hạ nói với vẻ vô cùng khâm phục.
Đám người Hạ Thiên Khung dựng thẳng lỗ tai lên nghe.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Thật ra cũng vô cùng đơn giản thôi, chỉ cần chiêu mộ thương nhân, kêu gọi vật tư, khuyến khích kinh thương, cung cấp việc làm cho mọi người để mọi người có công ăn việc làm là được mà!”
Mọi người nghe xong lại vô cùng cạn lời, đạo lý to đùng này ai mà không hiểu? Mấu chốt là làm thế nào cơ mà!
Ngươi đừng nói mập mờ và hiển nhiên như thế được không? Trông như trí thông minh của chúng ta thấp lắm vậy.
Biết không hỏi ra được cái khỉ gì, chỉ đành một đường hỏi người đi đường qua lại, cuối cùng cũng có được một vài câu trả lời khá cụ thể.
Lâm Bắc Phàm quả thật đã khuyến khích kinh thương, chẳng qua là thông qua biện pháp giảm thuế.
Chế độ miễn giảm thuế vô cùng lớn, ưu đãi miễn thuế lớn nhất là năm năm, còn có miễn giảm thuế ba năm, chua từng nghe có quốc gia nào làm như thế, có thể miễn thuế một, hai năm đã coi như tốt lắm rồi.
Ngoài ra, Dân Tâm thành còn phát triển ngành sản xuất xi măng rất mạnh, kéo theo rất nhiều người có việc làm, không chỉ thực hiện kinh tế vỉa hè, mà còn tiến hành kinh tế chợ đêm, tiến thêm một bước thúc đẩy kinh thương phát triển.
Dưới đủ loại biện pháp, Dân Tâm thành phát triển mỗi ngày một khác.
Hành trình một ngày này kết thúc rất nhanh, một đoàn người Đại Hạ sau khi trở về vẫn vô cùng khiếp sợ như cũ.
“Một chuyến đi này cũng không tệ!”
“Học được rất nhiều thứ, hóa ra kinh thành còn có thể quản lý kinh doanh như thế! Chúng ta hoàn toàn có thể học theo, ha ha!”
“Đại Hạ chúng ta vốn đã cường thịnh, bằng cách này chẳng phải sẽ càng mạnh hơn hay sao?”
“Triệu đại nhân nói chí phải, ha ha!”
Mọi người nói chuyện hăng say như thể đã nhìn thấy trước tương lai tốt đẹp vậy.
Thế nhưng lúc này, lại để ý thấy thái tử Hạ Thiên Khung đang nhíu chặt mày, bộ dáng khá đăm chiêu, vì thế họ hỏi với vẻ khó hiểu: “Thái tử điện hạ, sao ngươi lại cau có mặt mày thế?”
Thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung thở dài một hơi: “Các ngươi tưởng mấy thứ này có thể dễ dàng học được hay sao?”
“Thái tử điện hạ, sao thái tử lại nói như vậy?”
Mọi người lấy làm lạ.
Hạ Thiên Khung lại thở dài: “Hành động ngày hôm nay khiến bản quan vô cùng chấn động! Khi ấy bản quan cũng nghĩ, nếu đem được những kinh nghiệm này về thì chắc chắn có thể khiến Đại Hạ của chúng ta có được những thay đổi tích cực vô cùng lớn! Thế nhưng khi nghĩ kĩ lại thì ta nhận ra trong chuyện này vẫn còn tồn tại những điểm chưa thỏa đáng, hoàn toàn không thể học được!”
“Điện hạ…”
“Đầu tiên, chúng ta nói về chỉnh sửa tư pháp!”
“Từ lúc Lâm Bắc Phàm tới Đức Thiên Phủ, việc hắn làm đầu tiên là sửa đổi tư pháp, bênh vực dân chúng trên phương diện kết án, trừng phạt những kẻ quyền quý, không cần biết đối phương có quyền có thế đến đâu, có bối cảnh lớn như thế nào cũng không bỏ sót! Thế nhưng các ngươi biết hắn làm thế nào không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận