Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 721: Lòng lang dạ sói

“Sao Đại Võ lại có nhiều người như vậy, nghe nói chỉ có mười vạn thôi mà?"
“Các ngươi nhìn áo giáp của bọn họ kìa! Quân chính quy thì chỉ có mười vạn, những quân khác đều là binh lính của Đa La chúng ta!"
“Bọn họ đã gia nhập Đại Võ, cùng Đại Võ tấn công đến đây!"
“Như vậy thì chỗ chúng ta xong đời rồi, chẳng phải sao?"
“Biết vậy ta đã chạy trốn rồi, hối hận quá!"
Mặc dù trong thành có hơn năm mươi vạn binh mã, số lượng cũng không kém đại quân của Lâm Bắc Phàm là bao, song tinh thần của bọn họ thì không giống.
Binh mã mà Lâm Bắc Phàm mang tới trông hào hứng, hùng hồn vô cùng, ý chí chiến đấu cao ngất như thể bọn họ có một niềm tin cực lớn vào thứ gì đó vậy.
Còn binh mã trong thành của bọn họ thì sợ sệt hoảng hốt, run như cầy sấy, chẳng thấy chút ý chí chiến đấu nào cả.
Ai mạnh ai yếu liếc mắt cái là ra, như thế thì trận đánh này sao bọn họ giành được chiến thắng đây?
Cáp Mộc vương tử nhìn binh mã Đa La run rẩy sợ hãi thì tức đến mức gương mặt sầm lại!
Còn chưa bắt đầu đánh trận mà các ngươi đã sợ như vậy, đợi tí nữa thì làm sao xông pha hả, làm sao đánh lại kẻ địch đây?
Cáp Mộc vương tử thầm mắng đúng là một lũ phế vật, trong lòng hắn ta hiện giờ đang bất lực vô cùng. Trong năm mươi vạn binh mã này chỉ có hai mươi vạn là quân chính quy.
Còn ba mươi vạn còn lại tất cả đều là những người mà hắn ta tạm thời bắt đi làm lính, hoàn toàn không được huấn luyện, càng chưa từng đánh trận bao giờ, khi gặp phải đại quân Đại Võ bọn họ sợ cũng là chuyện bình thường.
Thế nên bắt buộc phải khiến cho bọn họ phấn chấn lên!
Cáp Mộc vương tử lớn giọng nói: “Các vị tướng sĩ đừng sợ! Mặc dù quân số của kẻ địch nhiều nhưng thực ra đó chỉ là hổ giấy dọa người mà thôi, chỉ là vẻ bề ngoài, chọc cái là sẽ vỡ! Chỉ cần chúng ta giơ cao binh khí, thiên hạ này sẽ không có kẻ địch của chúng ta, Đa La của chúng ta nhất định sẽ giành chiến thắng"
Lúc bấy giờ, binh mã của Đại Võ thi nhau cười nhạo.
“Cáp Mộc vương tử, ngươi nói vậy mà không thấy chột dạ hả?"
“Rốt cuộc ai mới là hổ giấy dọa người đây?"
“Ngươi nhìn binh lính của ngươi đi, hiện giờ hai chân run như cầy sấy, cười chết mất! Ha ha!"
“Nói khoác không thèm chớp mắt luôn, ngươi đúng là kẻ mạnh nhất đấy!"
Cáp Mộc vương tử nhìn về hướng phát ra tiếng nói, hắn ta bèn tức điên lên.
Bởi vì người đang cười nhạo hắn ta chính là những tướng lĩnh ngày trước của Đa La, Mạc La, Thanh Phong, Ni Cáp...
Bọn họ ai cũng mặc áo giáp của Đại Võ, đầu quân cho Đại Võ rồi tới đây điên cuồng cười nhạo hắn ta. Cáo Mộc vương tử quát: “Im miệng! Cái đám vong ơn bội nghĩa nhà các ngươi dám thông đồng với địch để bán nước, các ngươi có tư cách gì mà cười nhạo bản cung chứ? Chưa đánh trận đã nhận thua, đã đầu hàng, lại còn kêu gào giương cờ Đại Võ, Đa La chúng ta không có cái loại lòng lang dạ sói như các ngươi!"
“Nói năng linh tinh vớ vẩn gì thế? Chúng ta làm như vậy còn chẳng phải bởi vì ngươi ép chúng ta hay sao?"
“Là các ngươi vong ơn bội nghĩa, gian trá xảo quyệt, không lo nghĩ đến đạo nghĩa mà đi hủy bỏ hiệp ước giữa hai nước, chọc tới Đại Võ, hại dân chúng chúng ta rơi vào tình cảnh dầu sôi lửa bỏng!"
“Hiện giờ bọn quý tộc đã chạy trốn hết, không ai đứng ra đánh trận, ngươi bèn lôi mạng chúng ta ra để chống đỡ."
“Ngươi chỉ muốn chúng ta đi chết mà thôi, chỉ muốn kéo người dân khắp thành đi đền tội!"
“Ngươi mới là kẻ lòng lang dạ sói!"
“Mẹ kiếp!” Cáp Mộc vương tử tức đến mức phát điên.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, hắn đứng ra, nói: “Cáp Mộc vương tử, người ta thường hay nói kẻ đắc đạo thì nhiều người giúp, người thất đạo thì chẳng ai lo! Do ngươi vong ơn bội nghĩa, không lo đến sống chết của dân chúng, chỉ vì lợi ích riêng nên mới lâm vào tình cảnh như ngày hôm nay! Tất cả đều do ngươi tự làm tự chịu!"
“Còn các vị tướng quân của ta ai cũng đại nghĩa, hào hiệp, lòng lúc nào cũng nghĩ cho dân chúng! Bọn họ đã nhìn thấu bộ mặt thật của ngươi nên mới từ bỏ cái xấu đi làm điều tốt, đầu quân cho Đại Võ của chúng ta!"
"Bọn họ đều chiến đấu vì bách tính, vì Đa La, vì chính nghĩa! Bọn họ đều là những người trung thành, binh lính mà bọn họ dẫn dắt đều là những người chính nghĩa!"
Giọng nói của hắn vang xa, truyền đi khắp thành!
Nghe được những lời khen của Lâm Bắc Phàm, những tướng quân đầu hàng không khỏi ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, trông khí thế vô cùng!
Các binh lính Đa La đầu hàng cũng vậy, ý chí chiến đấu của bọn họ bùng phát!
“Lâm Bắc Phàm!” Cáp Mộc vương tử nghiến răng nghiến lợi, hắn ta trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, đúng là tên khốn kiếp!
Năm ấy hắn đã lừa hắn ta một lần, hại hắn ta tốn mất mấy trăm vạn, giờ lại hại hắn ta bước vào đường cùng Hiện giờ hắn lại còn không biết ngại mà đem quân tấn công sang đây! Đúng là vô liêm sỉ quá mà!
Lúc này, Mạc La lớn tiếng bẩm báo: “Thừa tướng đại nhân, giờ đã không còn sớm nữa! Chi bằng chúng ta tấn công vào thành luôn bây giờ, bắt sống Cáp Mộc vương tử và tất cả những quan viên trong triều đình Đa La về hỏi tội!"
Một vị tướng quân giơ thanh kiếm lên, nói lớn: “Giết!"
“Giết! Giết! Giết!"
Sáu mươi vạn binh mã thi nhau hô hào khiến khắp thành chấn động!
1148 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận