Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 154: Lại gạ gẫm

"Bệ hạ, xin bớt giận! Hắn cũng đâu phản bội bệ hạ, hắn còn giúp bệ hạ kiếm được một khoản kinh phí hai trăm năm mươi vạn, tiện tay gài bẫy Ký Bắc vương cơ mà! Tình hình này mà kéo dài, thực lực của Ký Bắc vương sẽ càng suy yếu mà thực lực của bệ hạ lại càng mạnh lên!"
"Thanh Hoàn tỷ tỷ, ngươi nói đúng lắm, nhưng cách tên này làm việc thật sự khiến người ta tức lắm!"
Nữ đế vừa tức tối lại vừa buồn bực, nói: "Lần nào hắn cũng nhảy trên lưỡi đao, điên cuồng dạo chơi bên bờ vực cái chết, khiến trẫm kinh hồn bạt vía, chẳng thể yên tâm! Đến bao giờ thì hắn mới chịu cư xử thật thà, bỏ cái trò làm khổ người khác đó đi đây?"
"Hay là... nói cho hắn biết thân phận của bệ hạ, như vậy có lẽ hắn sẽ không dám làm khổ bệ hạ nữa!" Bạch Quan âm cười đáp.
"Chỉ sợ là sau khi hắn biết có trẫm làm chỗ dựa, hắn lại càng hành động điên cuồng, ngang ngược không nể nang ai, không coi luật pháp và ông trời ra gì hơn ấy!" Nữ đế nghiến răng nghiến lợi.
"Bệ hạ nói cũng phải!" Bạch Quan âm mỉm cười.
Hiện giờ cả thiên hạ đều là kẻ địch mà hắn vẫn ngang ngược như thế, điên cuồng như thế!
Nếu hắn biết sau lưng mình có nữ đế làm chỗ dựa vậy dã tâm của hắn cũng sẽ bắt đầu lớn dần, thế chẳng phải hắn lại càng được nước hống hách hơn hay sao?
Khỏi cần nghi ngờ, chắc kèo hắn sẽ làm như thế rồi!
Chi bằng cứ giữ nguyên trạng thái hiện giờ để kiềm chế hắn.
Vì nữ đế quá tức giận nên hai ngày tiếp theo, nàng luôn thấy Lâm Bắc Phàm thật ngứa mắt, rất hay trừng mắt nhìn hắn.
Lâm Bắc Phàm chẳng hiểu gì cả, ta có làm gì đâu, sao ngươi lại trừng ta?
Trong lòng hắn lặng lẽ thở dài.
Nữ nhân đúng là loài động vật kỳ lạ, nữ đế lại càng kỳ lạ hơn!
Lúc trước thì ưu ái hắn như thế, chỉ hận không thể cho hắn tất cả những thứ tốt đẹp, hắn từ chối cũng không xong. Bây giờ thì lại mặc kệ hắn, cứ như thể hắn là kẻ bội tình bạc nghĩa vậy, thật khó hầu hạ.
"Người xưa nói đúng lắm: Gần vua như gần hổ, đặc biệt là hổ cái!"
Hôm ấy, khi Lâm Bắc Phàm đang đi từ Quốc Tử Giám về nhà thì bị một tên thương nhân giàu có chặn đường.
"Chúng ta chẳng hề quen biết, ngươi chặn đường ta làm gì?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
Người kia có cái bụng phệ, trông có vẻ khá phúc hậu, hắn ta cười ha ha như Phật Di Lặc, nói: "Lâm đại nhân, đúng là chúng ta không quen biết, nhưng tiểu nhân vẫn luôn ngưỡng mộ tài năng và học vấn của ngươi! Lần này chạm mặt trên đường, ta muốn mời Lâm đại nhân đi uống vài ly! Không biết tiểu nhân... có vinh hạnh này hay không?"
Nói rồi, hắn ta nhanh nhẹn lấy mấy tờ ngân phiếu ra nhét vào trong tay áo của Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm cúi đầu nhìn thử, tổng cộng một vạn lượng cũng lập tức cười tươi.
"Ngươi đúng là hiểu chuyện, ta thích nhất là kết bạn với những người giống như ngươi đấy, dẫn đường đi!"
Tên thương nhân giàu có kia mừng quýnh: "Đa tạ Lâm đại nhân đã cho ta cơ hội này, mời theo tiểu nhân tới đây, rượu và thức ăn đã được chuẩn bị xong xuôi cả rồi!"
Mọi người đi tới một quán rượu ở gần đó, bước vào trong một căn phòng xa hoa.
Đúng như lời tên thương nhân giàu có kia nói, rượu và thức ăn đã được chuẩn bị xong xuôi hết cả.
Rượu là loại rượu ngon, thức ăn cũng là hàng cao cấp.
Mọi người lần lượt ngồi xuống, tên thương nhân giàu có nói: "Lâm đại nhân, ta còn bố trí vài ca cơ hát hay múa giỏi, chúng ta vừa uống rượu dùng bữa vừa thưởng thức màn biểu diễn của ca cơ, thế nào?"
"Được, khách theo ý chủ!"
Tên thương nhân giàu có vỗ tay một tiếng, một nhóm ca cơ xinh đẹp thướt tha đi vào phòng bắt đầu biểu diễn.
Mọi người cùng nhau uống rượu dùng bữa và xem ca cơ biểu diễn.
Trong lúc dùng bữa, phú thương giới thiệu về bản thân, hắn ta tên là Vương Phú Quý, là một thương nhân vào nam ra bắc, con người rất chịu thương chịu khó, hơn nữa lại có tài buôn bán, vì vậy chỉ trong vòng ba mươi năm ngắn ngủi, hắn ta đã gây dựng được số của cải nhiều tới khủng khiếp.
Chỉ riêng một điểm này đã đủ để khiến người ta nhìn hắn ta bằng ánh mắt khác rồi.
Phải biết rằng, tình hình Đại Võ hiện nay rất bấp bênh và hỗn loạn, các phiên vương lớn chiếm đóng một phương, sẵn sàng nổ ra chiến tranh. Tham quan ô lại hoành hành khắp nơi, bóc lột dân chúng dã man. Giang hồ nổi lên sóng gió, xuất hiện tình trạng rối loạn. Rất nhiều người dân không sống nổi, vào rừng làm cướp, chiếm núi làm vương.
...
Trong tình cảnh ấy mà hắn ta vẫn có thể ngược xuôi nam bắc, gây dựng nên gia nghiệp thế này, có thể thấy hắn ta không phải là kẻ tầm thường.
Khoảng nửa canh giờ sau, mọi người đã cơm no rượu say, Lâm Bắc Phàm vừa nhâm nhi ly rượu vừa thản nhiên nói: "Ông chủ Vương, ngươi tới tìm ta rốt cuộc là vì chuyện gì? Giờ ta đã ăn uống no say cả rồi, cũng nên bàn tới chuyện chính thôi, ngươi nói xem có phải không?"
"Lâm đại nhân nói có lý lắm!" Vương Phú Quý cho mọi người lui ra, chỉ còn lại hắn ta và Lâm Bắc Phàm.
Sau đó, hắn ta đi tới ngồi xuống trước mặt Lâm Bắc Phàm, quan sát xung quanh một lượt rồi mới cúi đầu, nhỏ giọng bảo: "Lâm đại nhân, vậy ta đi thẳng vào vấn đề luôn nhé! Lần này ta đến đây là vì khí cầu lớn bay lên bầu trời, chỉ cần đại nhân giao phương pháp chế tạo khí cầu lớn cho ta, nhất định ta sẽ trả cho ngươi cái giá khiến ngươi hài lòng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận