Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 342: Đòn phủ đầu

Người kia đứng thẳng người, mỉm cười với vẻ đầy tự tin mà nói: "Tiểu sinh Đinh Thiếu Kiệt, sinh ra trong một gia đình cũng được coi là giàu có! Từ lúc sáu tuổi đã bắt đầu đọc sách học chữ, học tứ thư ngũ kinh, thích ngâm thơ và làm câu đối, đặc biệt là hồ cầm! Lúc hai mươi tư tuổi ta tham gia khoa cử, may mắn thi đỗ tiến sĩ, trở thành thám hoa của Đại Viêm..."
Mọi người rất thắc mắc, những điều này ai mà chẳng biết, ngươi cứ đòi nói ra như thế để làm gì cơ chứ?
Chẳng lẽ là muốn lên mặt chắc? Làm lãng phí thời gian của mọi người.
Đúng lúc đó, người kia đổi đề tài: "Nhưng tiểu sinh ta cũng không phải là người Đại Viêm chính gốc! Lúc ta lên tám tuổi, mới theo cha ta chuyển tới sống ở Đại Viêm! Nhờ học hành giỏi giang, nên mới thật sự trở thành người của Đại Viêm!"
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều xôn xao!
Vị thám hoa lang của Đại Viêm này, thì ra lại chẳng phải là người Đại Viêm! Đây thật sự là một thông tin gây sốc!
"Vậy ngươi... vốn là người nước nào vậy?"
Trong lòng nữ đế dâng lên dự cảm không hay.
"Khởi bẩm Đại Võ bệ hạ!"
Đinh Thiếu Kiệt chắp tay, ngẩng đầu lên, mỉm cười một cách giả tạo mà nói: "Tiểu sinh ta đây... vốn là thần dân của bệ hạ đấy!"
Nữ đế sững sờ ra mặt, như thể bị đánh một gậy rất đau vậy!
Tất cả mọi người lại ồ lên một lần nữa!
"Thám hoa lang của Đại Viêm, hóa ra lại là người Đại Võ sao!"
"Thế mà giờ lại quay lại đối phó với Đại Võ!"
"Chuyện này, chuyện này..."
Nữ đế tức giận đến nỗi ngực phập phồng, trong lòng vô cùng khó hiểu, vừa tiếc nuối lại vừa tức giận, vội hét lớn: "Ngươi đã là thần dân của Đại Võ ta, tại sao lại phản bội Đại Võ, cống hiến cho Đại Viêm cơ chứ?"
"Phản bội sao? Sao có thể nói như thế được!"
Đinh Thiếu Kiệt chớp mắt một cái, nói với vẻ gian trá: "Đại Võ bệ hạ, ngươi có biết, tại sao bọn ta lại phải rời khỏi Đại Võ, tới Đại Viêm hay không?"
"Rốt cuộc là tại sao cơ chứ?"
Nữ đế lại hỏi một lần nữa.
"Bởi vì, bọn ta vì chạy thoát thân nên mới tới Đại Viêm đấy!"
Giọng nói của Đinh Thiếu Kiệt vang dội, còn thoáng có sự thù hận: "Ta vốn sinh ra trong một gia đình giàu có, không phải là rất giàu, nhưng cũng đủ để không phải lo chuyện cơm áo! Vốn tưởng rằng, cả đời này ta có thể không cần phải lo cơm ăn áo mặc nữa! Nếu ta thật sự chuyên tâm đọc sách, nói không chừng còn có thể thi đỗ công danh, đền đáp cho triều đình!"
"Nhưng vị tri huyện mới tới nhậm chức, lại có lòng tham không đáy, dòm ngó của cải nhà ta! Hắn ta nghĩ kế, chiếm đoạt ruộng đất và gia nghiệp của nhà ta! Bọn ta đã nhẫn nhịn hết lần này tới lần khác, nhưng không ngờ hắn ta lại chẳng biết thế nào là đủ! Để đề phòng chuyện này bị lộ ra bên ngoài, hắn ta còn muốn giết chết bọn ta, cũng may là bọn ta đã sớm biết được chuyện này!"
Đinh Thiếu Kiệt ngẩng đầu lên, lớn tiếng mà chất vấn: "Nếu cứ tiếp tục ở lại Đại Võ, một nhà ba người bọn ta đều không giữ nổi cái mạng này! Xin hỏi Đại Võ bệ hạ, đổi lại là ngươi, thì ngươi phải lựa chọn như thế nào đây? Ngươi phải lựa chọn như thế nào đây hả?"
Lời nói của hắn ta làm mọi người sực tỉnh! Toàn bộ sân thi đấu lặng ngắt như tờ!
Nữ đế há hốc miệng, sau đó thở dài với vẻ bất đắc dĩ. Sự thù hận đối với đám tham quan ô lại càng thêm sâu sắc!
Chính bọn họ, đã ép một nhân tài tốt đẹp vốn có thể cống hiến cho triều đình phải bỏ đi!
Nữ đế hỏi một cách nghiêm túc: "Trẫm hiểu được nỗi khổ trong lòng ngươi! Tên tham quan hãm hại ngươi là ai, trẫm sẽ cho người điều tra! Nếu chuyện này là sự thật, ta sẽ nghiêm trị không tha!"
"Đa tạ Đại Võ bệ hạ!"
Đinh Thiếu Kiệt chắp tay mà nói: "Nhưng những chuyện này đều là quá khứ rồi, tiểu sinh không còn để bụng chuyện này nữa! Nếu không nhờ có hắn ta, thì ta cũng chẳng có được tiền đồ sáng lạn như bây giờ! Càng không được bệ hạ coi trọng, cho ta có cơ hội thể hiện hoài bão của bản thân!"
Người kia càng nói càng không thèm để ý nữa, khiến nữ đế càng bị đả kích nặng nề hơn. Bởi vì người ta thật sự không cần Đại Võ nữa.
"Hơn nữa, tham quan ở Đại Võ nhiều như thế, bệ hạ có giết được hết hay không?"
Đinh Thiếu Kiệt cười đắc ý, nói: "Tham quan ngày càng nhiều, cũng ngày càng có lợi cho Đại Viêm chúng ta! Đại Võ bệ hạ, ngươi nói có phải không nào?"
Các quan đồng loạt quát lớn: "Xằng bậy! Không được vô lễ với bệ hạ!"
Nữ đế xua tay với vẻ bất lực: "Bỏ đi, cứ kệ hắn ta, Đại Võ ta phải có lòng độ lượng! Bắt đầu so tài đi!"
Lúc này, có ai mà không biết đối phương đang đánh vào khí thế của Đại Võ cơ chứ! Hơn nữa bọn họ đã thành công rồi, tinh thần của người Đại Võ đã đã sụt giảm nghiêm trọng rồi.
Đám người đại diện cho Đại Viêm hoàng triều, thấy cảnh này đều mỉm cười với vẻ đắc ý. Không thể không thừa nhận, chiêu này quá tuyệt diệu!
Tinh vi! Chuẩn xác! Tàn nhẫn!
Vốn dĩ là người dân của Đại Võ các ngươi, kết quả lại bị tham quan của các ngươi, ép bức bước vào doanh trại của quân địch, bây giờ còn quay lại đối phó với chính các ngươi, như vậy chẳng phải chứng tỏ Đại Võ các ngươi không tốt hay sao?
Nhân tài của Đại Võ các ngươi, có tư cách gì mà so tài với Đại Viêm chúng ta cơ chứ?
Đồng thời, cũng đang nói với các nhân tài của Đại Võ các ngươi rằng, một triều đình mục nát không thể chịu nổi như thế, có đáng để các ngươi cống hiến hay không?
Khiến các ngươi rơi vào mối nghi hoặc của chính mình, trong đầu trống rỗng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận