Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 556: Có người cảm ngộ được

“Bệ hạ, trước đó chúng ta đã đánh với Đại Hạ hoàng triều một trận! Trong trận chiến này chúng ta chỉ trả cái giá vô cùng nhỏ bé mà vẫn đánh lại được binh lính Đại Hạ, hơn nữa còn bắt sống sáu mươi vạn quân và thái tử Hạ Thiên Khung, giành được chiến thắng rực rỡ trước đây chưa từng có, thể hiện ra uy phong của Đại Võ ta, uy chấn tứ hải, chấn động bốn phương!”
“Dưới tình hình như vậy, các quốc gia thật ra không dám động vào đâu ạ!”
“Đầu tiên, Đại Hạ không dám hành động! Bọn họ vừa mới bại trận, sĩ khí sụt giảm, không còn lòng chiến đấu gì nữa, có chiến chắc chắn cũng sẽ bại! Hơn nữa, thái tử lại đang ở trong tay chúng ta, bọn họ dám động thì chúng ta cũng dám giết!”
Nữ đế gật đầu: “Lời của ái khanh có lý!”
“Đại Hạ không dám hành động, Đại Viêm cũng không dám hành động! Vì bọn họ sợ sẽ bại trận giống như Đại Hạ, hậu quả mang tới thật sự quá nghiêm trọng! Nước lớn đánh lớn cũng không phải trò chơi!”
Nữ đế lại gật đầu: “Nói không sai!”
“Hai đại hoàng triều còn không dám hành động hiển nhiên các nước nhỏ khác càng không dám hành động hơn!”
Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Cho nên bọn họ chủ yếu là phô trương thanh thế mà thôi, chúng ta tuyệt đối đừng bị bọn họ dọa sợ, tự loạn trước!”
“Nhưng lỡ như thật sự đánh vào đây thì sao?” Một lão thần hỏi.
“Nếu bọn họ muốn đánh thì chúng ta đánh!”
Lâm Bắc Phàm nói với dáng vẻ bệ vệ: “Sau khi có được đền bù từ Đại Hạ, lương thực của Đại Võ chúng ta sung túc, vật tư dư dả, hoàn toàn có thể chống đỡ qua nhiều trận chiến, hơn nữa, chúng ta vừa mới đánh bại Đại Hạ xong, sĩ khí đang thịnh, sợ bọn họ làm gì?”
Nhiệt huyết của các quan bị kích thích sục sôi.
“Đúng vậy, bây giờ chúng ta thừa vật tư, sĩ khí đang thịnh, sợ bọn họ làm gì?”
“Muốn đánh thì đánh, chúng ta chính là Đại Võ hoàng triều, từng sợ ai bao giờ?”
“Chúng ta dám đánh còn bọn họ dám không?”
Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói một cách hùng hồn: “Bệ hạ, bây giờ tình hình triều ta vừa mới chuyển biến tốt, dân chúng có thể trải qua cuộc sống tốt hơn! Dưới tình hình này, bọn họ dám đánh đúng là không xong với dân chúng đâu!”
“Không xong với dân chúng chính là không xong với thiên hạ, người thiên hạ đều sẽ ủng hộ triều ta đánh thắng trận này! Trên dưới một lòng, tất cả đoàn kết đồng lòng, nào có lý thua được?”
Các quan viên lại kích động hơn nữa.
“Chúng ta đồng lòng nhất trí, đồng tâm hiệp lực, nào có lý không thắng được?”
“Đánh đi, chúng ta tất thắng!”
“Điều mấu chốt nhất là trên tay chúng ta có xương rồng!”
Lâm Bắc Phàm kích động đến mức mặt mày đỏ gay: “Xương rồng đang ở triều ta, chứng tỏ điều gì?”
“Chứng tỏ thiên đạo ở ta, thiên ý ở ta, trời ở triều ta! Ngay cả ông trời cũng đã đứng về phía chúng ta rồi, trận này tất thắng, còn sợ phải gì nữa? Đánh!”
“Muốn xương rồng sao? Đừng nói thần không đồng ý mà dân chúng Đại Võ...”
Lâm Bắc Phàm hét lên: “Cũng tuyệt đối không đồng ý!”
Các quan cũng hô theo: “Tuyệt đối không đồng ý!”
Khí thế hừng hực!
Âm thanh chấn động trời cao!
Nữ đế nhìn mà tim đập như trống, công lực lừa đảo của người này càng ngày càng mạnh, hoặc là nói lợi ích từ bộ xương rồng quá lớn, hắn đã buộc chặt tất cả lợi ích vào với nhau, liều chết không lùi!
Nàng cũng vô cùng kích động, lớn tiếng nói: “Được! Các vị ái khanh nói chí phải! Bọn họ muốn đánh thì đánh! Trong tay chúng ta có bộ xương rồng, thiên đạo ở ta, tất cả đồng lòng, nào có lý không thắng được?”
“Bệ hạ thánh minh!” Các quan đồng thanh hô.
Vì thế, câu trả lời của Đại Võ rất nhanh đã truyền về các quốc gia: Ngươi muốn chiến vậy thì chiến, muốn xương rồng, tuyệt đối không có khả năng đâu!
Lại nhìn Đai Võ hoàng triều khẩn trương điều động binh mã, thanh thế khoa trương, các hoàng triều ngược lại không dám tùy tiện hành động!
Giống như Lâm Bắc Phàm đã nói, chuyện quân đội không phải việc nhỏ, bây giờ Đại Võ đã không phải là Đại Võ trước kia nữa rồi!
Đại Võ của hiện tại, đến ngay cả Đại Hạ hoàng triều đang hưng thịnh mà cũng có thể đánh bại được, khí thế đang lên, lương thực sung túc!
Xương rồng trong tay, quân dân trên dưới một lòng, thực lực mạnh hơn trước kia nhiều!
Muốn đánh bại Đại Võ của hiện tại để lấy được xương rồng nhất định phải đánh đổi cái giá nặng nề mới được!
Lỡ như bại trận vậy tổn thất càng lớn hơn!
Vì thế, bọn họ đổi một cách khác, đó là xúi giục nhân sĩ võ lâm ở nước mình tới kinh thành Đại Võ mưu đoạt xương rồng, còn mình thì ở đó đục nước béo cò.
Thế là nhân sĩ võ lâm xung quanh Quang Long Đài càng ngày càng nhiều.
Không chỉ tới từ Đại Võ mà còn tới từ Đại Hạ, tới từ Đại Viêm và từ các quốc gia khác nữa, bọn họ nhìn bộ xương rồng khổng lồ trên Quang Long Đài như hổ đói rình mồi.
“Đây chính là xương rồng sao? Thể hình siêu to khổng lồ như thế, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường rồi!”
“Đúng vậy, được đắm chìm trong thánh quang của bộ xương này mà trăm hoa đua nở! Có đôi khi trời đổ mưa lớn, từ đất tràn ra nước ngọt, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng rồng kêu.. trong thiên hạ còn có thần vật nào so được với bộ xương này sao?”
“Nghe nói bộ xương rồng này có công hiệu thần kỳ, mang theo bên người có thể gặp dữ hóa lành, có thể trị được bách bệnh, vào thời điểm mấu chốt còn có thể cứu người một mạng! Thậm chí còn có khả năng khiến người... trường sinh bất lão, phi thăng thành tiên!”
“Mấy thứ này đều là tin đồn, nhưng có một điều có thể xác định, đó chính là có người đã cảm ngộ được đại đạo thiên địa từ trên bộ xương rồng này, có tác dụng thúc đẩy cực lớn đối với võ học của bản thân!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận