Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 543: Hố chết thì thôi

Sắc mặt Ký Bắc vương xấu đến cùng cực! Tâm trạng của hắn ta vô cùng tồi tệ!
Hắn ta gào lên trong lòng, các ngươi chê ta chết chưa đủ nhanh hay gì?
Ký Bắc vương chỉ hận không thể giơ tay đập cho mấy kẻ ăn nói hàm hồ này một trận!
“Dạ Lai Hương tiểu huynh đệ và các vị anh hùng, các ngươi nói đúng lắm! Mặc dù bản vương không phải đối thủ của tên ma đầu này nhưng lúc cần ra tay bản vương chắc chắn sẽ ra tay, bản vương nhất định sẽ dốc toàn lực!” Sắc mặt Ký Bắc vương lộ vẻ nghiêm túc.
“Vương gia anh minh!”
Mọi người chắp tay.
“Thế nhưng!”
Ký Bắc vương chuyển hướng: “Tên ma đầu này có thực lực thâm hậu, khinh công chắc chắn vô cùng giỏi! Nếu hắn ta chạy về chỗ ta, bản vương chắc chắn sẽ cố ngăn cản, không để hắn ta vượt qua! Nhưng nếu chạy ngoài chỗ ta thì bản vương biết làm thế nào?”
“Đúng vậy, tên ma đầu này có thực lực có thể xem là hàng đầu thiên hạ! Nếu hắn ta đã muốn chạy thì khó ngăn lắm!”
“Nhưng vương gia chỉ có một, muốn đuổi cũng không đuổi được!”
“Chẳng lẽ chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ta trốn thoát lần nữa?”
Mọi người lại than thở.
Trong lòng Ký Bắc vương lại thầm vui.
Đúng vậy đúng vậy, cứ như thế đi!
Không phải ta không muốn cản mà là ta chỉ có một mình, không thể ngăn cản. Nhỡ hắn ta không chạy về chỗ ta thì ta đuổi theo kiểu gì, có phải đạo lí này không?
Dạ Lai Hương híp mắt cười: “Chuyện này đơn giản! Vương gia chỉ có một người, nhưng vẫn còn chúng ta mà! Chúng ta nhiều người thế này, đồng tâm hiệp lực là sẽ thành công, còn lo không chặn được đại ma đầu ư?”
Mặt Ký Bắc vương tiếp tục đông cứng.
Hắn ta đang cố gắng tìm cớ thì người bên dưới lại lên tiếng.
“Nói đúng lắm! Một mình vương gia không được thì thêm chúng ta?”
“Chúng ta đồng tâm hiệp lực là thành công, chẳng lẽ còn không ngăn nổi cái tên này chắc?”
“Phải biết rằng tà không thắng được chính! Nhiều người chính nghĩa như chúng ta cộng lại thì còn lo không trấn áp nổi hắn ta ư?”
“Vương gia, vương gia không phải chiến đấu một mình đâu, còn có chúng ta nữa!”
“Vương gia, hãy để chúng ta cùng nhau trừ hại cho giang hồ!”
Nhìn đám người trong giang hồ như uống phải máu gà này mà Ký Bắc vương thực sự muốn chết tâm!
Không chỉ hắn ta chết mà phải kéo cả cái đám này chết theo!
Ký Bắc vương run rẩy nói: “Các vị anh hùng, chuyện này quan trọng, hay là chúng ta…”
Chúng hào kiệt đồng thanh nói: “Vương gia, chúng ta hỗ trợ vương gia!”
Ký Bắc vương: “Đậu má!”
Lúc này hắn ta thực sự bị ép đến phát điên rồi!
Sắc mặt Ký Bắc vương đen như đít nồi, trái tim hắn ta rỉ máu nhưng không thể không làm ra vẻ cảm động: “Các vị võ lâm đồng đạo giúp đỡ ta thì cần gì phải lo không diệt được tên ma đầu kia?”
“Vương gia quá khen rồi!”
Mọi người ai cũng cười rất vui vẻ.
Lúc này, Dạ Lai Hương nói: “Các vị anh hùng hảo hán mau chia nhau ra đi, bao vây nơi này lại, trong ba tầng ngoài ba tầng, không được để tên ma đầu này chạy thoát!”
“Dạ Lai Hương, ngươi nói chí phải!”
Thế là mọi người bèn bao vây chiến trường.
Ai cũng nắm chắc binh khí và chìn chằm chằm Lãnh Nhược Thiện đang trong trận chiến,
Tất cả những điều này môn chủ Thiên Môn đều nhìn thấy, song hắn ta không quan tâm.
Hắn ta chỉ cười thật lạnh lùng, với đám muỗi nhắt này mà cũng đòi ngăn cản hắn ta ư? Đúng là nằm mơ!
Chỉ đáng thương cho vương gia phải tổn thất binh tướng thôi!
Bất giác, hai vị Tông Sư đã đại chiến ba trăm hiệp!
Mặc dù đều là Tông Sư nhưng thương thần vô cùng cao cường, môn chủ Thiên Môn dần không đánh lại được, bị lão giả đâm trúng vai, máu tươi bắn ra ngoài nhuộm đỏ nửa người hắn ta.
Môn chủ Thiên Môn biết hắn ta không thể đánh tiếp, đánh tiếp thì người thua sẽ là chính mình, hơn nữa càng lúc sẽ càng nguy hiểm, thế nên hắn ta nói: “Núi sông còn tương phùng, chúng ta cứ chờ xem!”
Nói đoạn hắn ta nhanh chóng bay về một hướng.
“Mau ngăn ma đầu lại!” Dạ Lai Hương hét lên.
“Ha! Ma đầu, ngươi chạy đi đâu?” Lập tức có mười mấy người đuổi tới.
“Cút ra!” Môn chủ Thiên Môn đánh một chưởng cực mạnh khiến cho mấy người kia lộn tung, có mấy người trong số đó thổ huyết đi đời.
Cứ thế, hắn ta mở một lối đi cho mình.
Đang chuẩn bị chạy đi thì Dạ Lai Hương đuổi đến, giao thủ với môn chủ Thiên Môn hai chiêu và ngăn lại đối phương. Lão giả cũng đuổi kịp tới, hai bên tiếp tục giao đấu.
Chưa đến mười chiêu, cuối cùng môn chủ Thiên Môn vẫn không địch được và phải chạy trốn lần nữa.
“Uỳnh uỳnh!”
Lại thêm một chưởng, hắn ta đả thương mười mấy người, mở đường chạy trốn.
Dạ Lai Hương lại tới và ngăn lại.
Cứ thế lặp đi lặp lại vài lần, môn chủ Thiên Môn bị thương liên tiếp, các anh hùng võ lâm cũng vậy.
Ký Bắc vương nhìn mà trong lòng rỉ máu!
Bất kể là người trong giang hồ hay là môn chủ Thiên Môn Lãnh Nhược Thiện đều là người của hắn. Đây rõ ràng là đang tự tàn sát lẫn nhau, tự mình hao tổn sức mạnh của mình!
Lúc này, Dạ Lai Hương lại nói: “Vương gia, ngươi còn đợi gì nữa, còn không mau ra tay đi?”
Ký Bắc vương cũng thấy không thể đợi được nữa, đợi nữa là mọi người đều chết hết! Thế là hắn ta bèn hét lên: “Các vị anh hùng, bản vương tới đây!”
Hắn ta mang theo sát khí bừng bừng xông về phía môn chủ Thiên Môn, hai bên đại chiến, đánh đến mức khói bay cuồn cuộn.
Các vị anh hùng hào kiệt không nhin được vỗ tay khen hay: “Vương gia oai quá, võ công hay quá!”
Mà lúc này, Ký Bắc vương đang lén nháy mắt với môn chủ Thiên Môn, ngón tay thì chỉ về phần bụng của mình, chuẩn bị làm chiêu khổ nhục kế.
Môn chủ Thiên Môn biết ý bèn đánh vào bụng Ký Bắc vương. Song lúc đang chuẩn bị đánh thì lại thu về chín phần lực đạo.
Sắc mặt Ký Bắc vương xanh mét, hắn ta nôn một ngụm máu, bay tít ra xa trông vô cùng khoa trương.
Mọi người hô lên: “Vương gia!”
Sau đó thì lập tức chạy tới cứu viện, bọn họ không quan tâm đến môn chủ Thiên Môn nữa! Thế nhưng vẫn còn một người quan tâm, đó chính là Dạ Lai Hương.
“Đại ma đầu, ngươi chạy đi đâu? Ngự Miêu ta tới đây!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận