Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 621: Ăn quả đắng

“Cẩn thận!”
Có mấy vị võ giả ra tay, dùng đao chém đứt những thứ đồ kia.
Bọn họ phát hiện bên trong thứ đồ đó là tổ ong, những âm thanh vò vò truyền tới, cả ngàn vạn con ong bay ra.
“Ong vò vẽ đấy! Chúng nó là ong vò vẽ!”
“Ong vò vẽ có độc, mau chạy!”
“Ôi trời ơi, bọn chúng đuổi tới rồi kìa!”
Sau một màn này, quân Đại Nguyệt không bị tổn thất về quân số.
Song mặt của hàng trăm binh sĩ đều sưng vù lên, nom như vừa bị đánh rất thảm vậy.
Binh sĩ Đại Nguyệt tức giận vô cùng, bọn họ muốn để ý tới đám người thả ong này nhưng người ta đã biến mất không còn chút dấu vết.
Sắc mặt Công Tôn tướng quân lại càng khó coi hơn: “Cái đám chuột nhắt không dám bước ra ánh sáng kia chỉ thích cái trò đánh sau lưng này, lão phu thề không đội trời chung với các ngươi!”
Ăn cơm tối xong, cuối cùng bọn họ cũng đi nghỉ ngơi.
Đêm khuya, trừ một vài người tiếp tục canh gác ra thì những người khác đều đã đi nghỉ.
Lúc bấy giờ, phía bên kia núi bỗng có một đám người xuất hiện, bọn họ ném những bánh pháo đã được châm lửa xuống.
“Đoàng đoàng đoàng!”
Tiếng pháo nổ vang lên đinh tai nhức óc.
Năm mươi vạn quân đang nghỉ ngơi tỉnh giấc.
Công Tôn tướng quân cũng tỉnh giấc, hắn ta bước ra ngoài, quần áo vẫn lộn xộn, tức giận quát: “Người đâu, lập tức phái quân đi giết hết bọn chúng cho lão phu! Phải phái đại quân, không được bỏ sót bất cứ kẻ nào!”
“Vâng thưa Công Tôn tướng quân!”
Một đoàn quân gồm ba vạn người lại hành động, song chẳng đạt được kết quả gì cả.
Một canh giờ cứ thế trôi qua, mọi người lại đi vào giấc ngủ, và bên ngoài lại truyền tới những âm thanh đinh tai nhức óc.
“Đoàng đoàng đoàng đoàng.”
Đại quân Đại Nguyệt một lần nữa bị đánh thức.
Nay bọn họ đi đường cả ngày trời, giờ chỉ muốn nghỉ ngơi cho khỏe, lấy lại tinh thần mà thôi.
Kết quả lần nào lúc chuẩn bị ngủ cũng bị đánh thức, cảm giác này khó chịu vô cùng, bọn họ muốn giết người thật sự!
Công Tôn tướng quân lại xông ra ngoài với cơn lửa giận: “Mau giết hết bọn chúng cho lão phu!”
Đại quân lại hành động, song vẫn chẳng có hiệu quả gì.
Tới tờ mờ sáng, tiếng pháo nổ lại vang lên.
“Đoàng đoàng đoàng đoàng.”
“A… lại nữa hả?”
Mọi người kêu gào, bọn họ thực sự muốn chết mà.
Trời đã sáng, không cần biết ngủ có ngon hay không thì bọn họ vẫn phải tiếp tục lên đường.
Quân Tà Nguyệt đang tiến hành đánh úp dọc đường, bọn họ sử dụng tất cả các thủ đoạn từ bắn tên, ném đá, thậm chí còn thả cả rắn độc, côn trùng độc. Lần nào đánh xong bọn họ cũng chạy, tuyệt đối không hiếu chiến.
Công Tôn tướng quân cũng biết rút kinh nghiệm, mỗi lần đại quân hành động hắn ta tuyệt đối không cho quân Tà Nguyệt cơ hội đánh úp nữa.
Đồng thời hắn ta còn phái rất nhiều trinh sát mở đường, điều tra tình hình địch. Có điều hiệu quả cũng không lí tưởng lắm.
Bởi vì ít người sẽ bị bọn chúng đánh úp. Ví dụ như rất nhiều trinh sát của hắn ta đã chết như vậy.
Nếu gặp phải đại quân thì quân Tà Nguyệt sẽ ẩn náu, bọn chúng sẽ không đối đầu trực tiếp với hắn ta.
Cứ thế đến buổi tối, lúc đại quân nghỉ ngơi, quân Tà Nguyệt lại hành động, không ném pháo thì sẽ đánh trống khua chiêng, hoặc tiếp tục bắn tên, thả đá.
Ngươi phái binh tới thì chúng ta sẽ trốn, ngươi không đuổi thì chúng ta tiếp tục gây rối, không cho các ngươi được ngủ yên ổn.
Quân Đại Nguyệt bị dày vò đến mức cả người hư thoát, sống không bằng chết.
“A! Rốt cuộc có để người ta ngủ một giấc yên ổn hay không đây!”
“Tối qua đã không được ngủ rồi, hôm nay lại đi đường cả ngày mà vẫn không được ngủ!”
“Ta thực sự muốn chết lắm rồi!”
“Cầu xin các ngươi đừng có tới nữa!”

Công Tôn tướng quân phẫn nộ nói: “Cái đám chuột nhắt đáng chết nhà các ngươi! Có bản lĩnh thì chúng ta đánh một trận đường hoàng đi, chơi cái trò đánh úp chó má này thì tính là gì?”
Giọng nói của hắn ta truyền đi mấy chục dặm, song chẳng có ai đáp lại.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư đều như vậy.
Do đi đường liên tục lại không được ngủ nghỉ đầy đủ nên trông đại quân Đại Nguyệt bơ phờ, mệt mỏi vô cùng, bước chân của bọn họ nặng trịch, cực kì khó khăn, trông bọn họ cứ như đang mộng du vậy.
Rất nhiều binh lính cứ đi mãi, đi mãi rồi gục trên mặt đất ngủ thiếp đi, có người còn ngủ và không tỉnh dậy nữa.
Cũng bởi vì thế mà khi quân Tà Nguyệt đánh úp, tỉ lệ thắng của bọn họ được nâng cao.
Cuối cùng Công Tôn tướng quân không thể không thừa nhận, cái đám nghĩa quân này đúng thực là khó đối phó.
Hắn ta thừa nhận với Châu tướng quân: “Châu tướng quân, tình hình hiện giờ ngươi cũng thấy rồi đấy, cái đám chuột nhắt kia thực sự rất khó đối phó, chúng nó hại binh mã của lão phu vừa mệt vừa buồn ngủ! Các ngươi đã từng đối đầu lâu dài với bọn chúng, các ngươi có kế sách gì không?”
Châu tướng quân thầm mừng trong lòng khi thấy người khác gặp họa, các ngươi cũng có ngày hôm nay!
Hồi đầu còn cười nhạo chúng ta, nói chúng ta không có thực lực, kết quả các ngươi còn chẳng bằng chúng ta nữa kìa!
Có điều hiện giờ hai bên đang hợp tác, không thể đắc tội, Châu tướng quân không để lộ suy nghĩ này của mình, hắn ta chỉ cười khổ và lắc đầu: “Công Tôn tướng quân, bản quan rất hiểu cảnh ngộ của ngươi! Song nói thật lòng thì chúng ta cũng không có cách để đối phó với đám nghĩa quân này, chỉ có nhẫn nhịn mà thôi! Điều duy nhất phải chú ý là tuyệt đối không được chia quân ra, bằng không sẽ cho bọn chúng cơ hội đánh úp đấy!”
“Châu tướng quân, lão phu biết rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận