Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 612: Đúng là phế vật

Giang Nam vương nghe mà vô cùng động lòng.
Bây giờ hắn ta khởi binh thất bại, nhất định phải cân nhắc đến đường lui.
Tông Sư không có khả năng bảo vệ hắn ta cả đời, cho nên sau này hắn ta nhất định sẽ phải đối diện với tình hình thê thảm mà Lâm Bắc Phàm đã nói.
Hắn ta vốn chính là thân vương hoàng triều đã hưởng thụ cả đời, làm sao có khả năng trải qua cuộc sống như vậy được?
Có thể sống sót tiếp cũng là một vấn đề!
Đặc biệt điều không thể tha thứ nhất là lòng tự trọng của mình sẽ bị người mà mình coi thường trước đây chà đạp, còn không bằng kêu hắn ta chết đi cho rồi!
Cho nên đi theo Lâm Bắc Phàm ngược lại chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Giang Nam vương do dự rất lâu, vẻ mặt đấu tranh rồi cuối cùng chán nản nói: “Bản vương đi theo ngươi!”
“Lựa chọn thông minh đấy!” Lâm Bắc Phàm búng ngón tay.
Giang Nam vương đã chọn đi theo Lâm Bắc Phàm rồi, hiển nhiên Tông Sư sẽ không ngăn cản.
Nhìn Lâm Bắc Phàm trước mặt, trong lòng hắn ta cảm thán: “Người trẻ tuổi này thật sự quá lợi hại, chỉ vài ba lời đã thuyết phục được một người… Không đúng, là thuyết phục hai người chứ! Khiến người không thể không phục!”
Giang Nam vương đã chủ động đi theo hắn, hiển nhiên Lâm Bắc Phàm vô cùng khai ân, giữ lại thể diện mà một thân vương như hắn ta nên có.
Không cần bị trói và xích lại như tội nhân mà cho hắn ta ngồi xe ngựa, theo mọi người trở về.
Nhưng, đối phương vẫn trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ dữ tợn như trước, cứ như nhìn thấy thâm thù đại địch vậy.
Lâm Bắc Phàm lại không coi là chuyện to tát gì, ánh mắt của ngươi có dữ tợn cỡ nào cũng có thể làm gì được ta?
Ta cũng không mất cọng lông nào cả.
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm dẫn đầu đại quân giết tới Giang Nam.
Giang Nam vẫn còn rất nhiều quan viên, bọn họ tiếp tay cho giặc, không biết đã phạm bao nhiêu tội, bây giờ chính là lúc sau thu tính sổ!
Lâm Bắc Phàm bắt hết tất cả bọn chúng lại, cùng giải về hỏi tội.
Cứ như vậy, vùng Giang Nam lại tiếp nhận sự quản hạt của triều đình, về phần gia sản của mấy tên tham qua ô lại kia…
Có một phần sung công, một phần khác thì lại vào túi của Lâm Bắc Phàm, khà khà!
Như vậy, chiến sự ở Giang Nam kết thúc, Lâm Bắc Phàm áp giải Giang Nam vương và quan viên về kinh hỏi tội.
Chuyện này nhanh chóng đồn khắp thiên hạ, tất cả mọi người đều cực kỳ kinh ngạc!
“Chiến sự ở Giang Nam kết thúc nhanh như vậy sao?”
“Giang Nam vương có đại quân năm mươi vạn lính cơ mà, bị hai mươi vạn lính của triều đình đánh bại như vậy sao?”
“Nghe nói hai quân giao chiến bên sông Tùng! Khi ấy bên Giang Nam mưa dầm không ngớt, quân Giang Nam chịu thiệt về thời tiết, không nhóm được lửa, không ăn nổi một bữa no nên chiến lực giảm mạnh!”
“Cộng thêm giám quân Lâm Bắc Phàm của triều đình túc trí đa mưu, khiến cho sĩ khí của lính Giang Nam sụt giảm, nhao nhao đầu hàng! Giang Nam vương không còn sức xoay chuyển tình thế, cuối cùng binh bại như núi lở!”
“Triều đình chỉ trả cái giá vô cùng nhỏ bé đã chiến thắng được Giang Nam vương!”
“Lâm Bắc Phàm này hai lần dẫn binh đánh trận đều giành được chiến tích hiển hách, lẽ nào là quân thần chuyển thế sao?”
Mọi người bàn luận rất sôi nổi.
Chuyện này truyền đến tai Võ Tây vương khiến hắn ta vô cùng giận dữ…
“Hoàng huynh thật vô dụng! Vốn tưởng đại quân năm mươi vạn lính của hắn ta có thể giúp bản vương kéo chân binh lực triều đình, khiến bọn họ khó giữ vẹn toàn! Nhưng không ngờ chưa đến mười ngày đã thua rồi, đúng là tên ngu ngốc! Phế vật!”
Quân sư Phượng Sồ tiên sinh cười khổ: “Thuộc hạ cũng không ngờ Giang Nam vương sẽ bại nhanh như thế! Đánh trận dựa vào thiên thời địa lợi nhân hòa, nhưng trời đổ mưa, thiên thời không ở phía hắn ta! Thân là một bên vượt sông, địa lợi cũng không ở phía hắn ta! Giang Nam vương không được lòng người cho nên nhân hòa cũng không ở phía hắn ta, như vậy mới thất bại thảm hại! Vương gia, chúng ta nhất định phải coi đây là bài học!”
“Chớ có lo lắng, bản vương cũng không phải tên hoàng huynh phế vật đó!” Võ Tây vương nói một cách vô cùng tự phụ.
Phượng Sồ tiên sinh thở dài thườn thượt.
Vùng Ký Bắc, vương phủ.
Ký Bắc vương nghe được chuyện cũng vô cùng giận dữ: “Hoàng đệ thua nhanh như thế, còn chưa tạo ra tổn thất gì cho triều đình, đúng là chữa lợn lành thành lợn què! Còn cả Lâm quân cũng quá không hiểu chuyện, sao lại thắng nhanh như vậy, thế này không phải khiến bản vương khó xử hay sao?”
Quân sư Gia Cát tiên sinh chắp tay nói: “Khởi bẩm vương gia, lỗi không ở phủ doãn đâu ạ! Như Sương cô nương gửi thư giải thích khi ấy phủ doãn thật sự muốn kéo dài trận chiến này khiến đôi bên đều tổn thất lớn, tạo ra điều kiện có lợi cho vương gia, cho nên ở giai đoạn đầu hắn đều ứng chiến tiêu cực, đôi bên chia sông giằng co!”
Ký Bắc vương liếc mắt: “Vậy tại sao…”
“Vương gia, xuất phát điểm của phủ doãn tốt, nhưng ai ngờ Giang Nam vương không được trời bảo vệ, nơi đóng quân đổ mưa dầm liên miên dẫn đến việc sinh hoạt nấu cơm vô cùng khó khăn, binh mã Giang Nam khó mà được ăn no, không có cách nào đánh trận!”
“Cộng thêm Giang Nam vương ích kỷ tư lợi, tàn nhẫn bất nhân khiến cho quân Giang Nam lục đục nội bộ, còn chưa đánh đã đầu hàng! Không có binh mã, hiển nhiên Giang Nam vương binh bại như núi lở rồi!”
“Không phải phủ doãn không hiểu chuyện mà là Giang Nam vương quá không được việc, phủ doãn nói bản thân hắn thắng cũng rất ngoài ý muốn!”
“Hóa ra là vậy, bản vương trách nhầm Lâm quân rồi!” Ký Bắc vương hiểu ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận