Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 131: Thành giao

“Bệ hạ, thật ra có để lộ chuyện này cũng không sao đâu ạ, bởi vì đây là một âm mưu đường đường chính chính, Ký Bắc vương không muốn tiếp cũng phải tiếp, trừ phi hắn ta không cần đứa con trai này nữa!” Lâm Bắc Phàm cười một cách đắc ý.
Các quan thầm hô một tiếng!
Đồ âm hiểm nhà ngươi!
“Chủ yếu là để bảo vệ Lâm ái khanh thôi!”
Sắc mặt của nữ đế trở nên nghiêm túc: “Kế sách do ngươi đề xuất, Ký Bắc vương nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi! Thế nên trẫm lệnh cho các quan giữ kín miệng của mình, có thế mới không gây phiền phức cho ngươi!”
Trong lòng Lâm Bắc Phàm thấy cảm động lắm.
Mặc dù hắn không cần, thậm chí hắn đã tìm được cách để lừa gạt Ký Bắc vương. Song hành động này của nữ đế quả thực quá ân cần, khiến lòng người ta ấm áp, nhưng sau cảm giác tội lỗi cũng trỗi dậy trong lòng.
Hắn đã lén lút làm biết bao chuyện xấu xa lừa trên gạt dưới sau lưng bệ hạ mà bệ hạ vẫn đối xử với hắn tốt như vậy!
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu nhìn gương mặt tuyệt đẹp của nữ đế, thầm nhủ: Bệ hạ, vi thần sẽ không khiến bệ hạ thất vọng đâu!
Không phải vi thần không muốn trung thành với bệ hạ, chỉ là hệ thống ép thần phải vậy thôi!
Thế nên có trách thì bệ hạ hãy trách hệ thống ấy!
Không liên quan gì đến thần hết!
Hệ thống: […]
“Lâm ái khanh, đứng ra nghe lệnh!”
Lúc này, giọng nói của nữ đế lại vang vọng bên tai hắn.
“Thần có mặt!” Lâm Bắc Phàm tiến lên trước một bước.
“Lâm ái khanh đã nghĩ ra một kế sách tuyệt vời, không chỉ giúp triều đình thoát khỏi cục diện bế tắc mà còn tránh được tổn thất vô cùng lớn, ngoài ra còn khiến Ký Bắc vương phải thất thoát nhiều binh nhiều tướng, công lao của Lâm ái khanh là vô cùng to lớn! Thế nên giờ trẫm ban thưởng cho ngươi…”
“Một nghìn lượng vàng, một vạn lượng bạc!”
“Mười viên chân trâu dưới biển sâu!”
“Mười miếng tử ngọc cực phẩm!”
“Một thanh bảo kiếm Tử Kim!”

Bình thường không có lý do mà nữ đế đã thưởng vô cùng hào phóng, hiện giờ tìm được một lí do, nàng chỉ hận không thể thưởng cho Lâm Bắc Phàm chết ngạt thì thôi, để hắn biết thế nào gọi là hoàng ân mênh mông!
Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm ngớ cả người, các quan trong triều cũng ngớ người theo!
Chỉ có nữ đế là vui vẻ từ đầu đến cuối, khiến Lâm Bắc Phàm nhìn mà tưởng hắn chính là streamer gặp được một anh giai giàu có top một!
Nữ đế nhìn gương mặt anh tuấn của Lâm Bắc Phàm mà tràn đầy vẻ yêu mến, nàng động viên: “Lâm ái khanh tiếp tục cố gắng nhé! Giờ công lao của ngươi ít quá, nếu ngươi lập thêm công thì trẫm sẽ cho ngươi thăng quan tiến chức và thưởng ruộng đất cho ngươi!”
Các quan trong triều hâm mộ đến mức đỏ cả mắt!
Với những kẻ làm quan như bọn họ mà nói thì tài nguyên quan trọng số một chính là chức quan, thứ hai chính là ruộng đất!
Chức quan đại diện cho quyền lực, quyền lực càng bành trướng thì càng nhận được nhiều đồ tốt!
Còn ruộng đất…
Đây đang là xã hội phong kiến ruộng đất, ngươi thử nói xem ruộng đất có quan trọng hay không?
Có ruộng đất rồi thì có thể lên làm đại địa chủ, về sau không làm quan nữa thì vẫn được hưởng cuộc sống không lo cơm ăn áo mặc.
Ruộng đất còn có thể truyền lại cho thế hệ sau khiến gia tộc trở nên hưng thịnh.
“Tạ chủ long ân!” Lâm Bắc Phàm hô lớn.
Sau khi trở về, Lâm Bắc Phàm kể lại chuyện này cho Mạc Như Sương nghe.
“Sau khi ta cố gắng khuyên bảo và đút thêm bạc thì nữ đế bệ hạ đã đồng ý thả thế tử! Ngươi về bẩm báo với vương gia đi, bảo vương gia thanh toán hết chỗ tiền còn lại cho ta!”
Mạc Như Sương hớn ha hớn hở: “Đa tạ công tử!”
Nàng vui như mở hội quay về viết thư bẩm báo chuyện này với vương gia.
Không lâu sau, vương gia ở đất Ký Bắc xa xôi nhận được thư của Mạc Như Sương, đồng thời cũng nhận được câu trả lời của triều đình. Triều đình báo cho hắn ta rằng thế tử đã được thả ra, bảo hắn ta phái người tới đón thế tử trở về.
Vương gia mừng rơn: “Lâm Bắc Phàm làm được thật rồi này! Nghe Như Sương nói thì sau khi lấy được tiền, hắn mới lên triều một lần đã lập tức giải quyết ổn thỏa ngay, đúng là nhân tài!”
“Chúc mừng vương gia! Chúc mừng vương gia! Thế tử bình an vô sự, vương gia còn có được một anh tài!” Gia Cát tiên sinh lập tức lên tiếng.
“Ha ha…” Vương gia cười lớn, trong lòng đang rất vui vẻ.
Cười xong, hắn ta lại đọc tiếp thư triều đình gửi đến, đôi mày nhíu chặt lại: “Nhưng vẫn có một điều khiến bản vương nghi ngờ, tại sao triều đình lại bảo bản vương đưa người sang đón thế tử trở về? Chuyện này có bất cập gì chăng?”
Gia Cát tiên sinh đọc bức thư, vừa vuốt râu vừa cười: “Theo bức thư này thì hiện giờ triều đình đang loạn trong giặc ngoài, quả thật không thể phái binh lực đi để bảo vệ thế tử, đồng thời cũng không muốn trở mặt với vương gia nên chỉ đành thả thế tử ra!”
“Nhưng thân phận của thế tử vô cùng đặc biệt, thân phận này khiến thế tử bị nhiều người nhìn chằm chằm vào, có xảy ra chuyện không may thì cũng không ổn, sẽ ảnh hưởng xấu đến vương gia và triều đình! Thế nên triều đình mới bảo chúng ta đưa người sang đón thế tử, điều này có thể hiểu được!”
Vương gia gật đầu: “Quân sư nói chí phải!”
“Hơn nữa, chuyện này gần như đã bố cáo thiên hạ, triều đình chắc chắn sẽ không tự làm mình mất mặt đâu!” Gia Cát tiên sinh mỉm cười: “Vương gia có thể phái cao thủ xuất phát đi đón thế tử rồi, ngày một ngày hai là xong!”
“Được!” Vương gia lớn tiếng nói: “Hiện giờ hãy phái cao thủ và binh mã tới kinh thành đón Kiệt nhi về cho bổn vương! Ngoài ra, Lâm Bắc Phàm có công cứu người, trả nốt chỗ tiền còn lại cho hắn đi!”
“Vương gia anh minh!” Gia Cát tiên sinh chắp tay mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận