Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 590: Lại được thưởng

Bên ngoài kinh thành, Giang Nam vương lảo đảo, hắn ta vuốt nước mưa trên mặt, trông kinh thành thấp thoáng dưới làn mưa mờ ảo mà căm phẫn: “Tạm thời cho các ngươi đắc ý! Chỉ là một cơn mưa nhỏ, rất nhanh thôi gió sẽ ngừng, mưa cũng sẽ tạnh, tới khi ấy sẽ là lúc các ngươi phải rơi nước mắt!”
Thế là hắn ta lại ở tại chỗ chờ, chờ cho đến khi gió ngừng mưa tạnh, sau đó lũ châu chấu sẽ tiến vào kinh thành, hoành hành nơi đó.
Kết quả, hắn ta cứ đợi mãi đợi mãi, đợi hết một nén nhang mà mưa vẫn chưa ngừng.
Giang Nam vương tự an ủi chính mình: “Không sao hết! Cơn mưa này vừa mới tới, có thể kéo dài lâu một chút nhưng chắc chắn sẽ tạnh nhanh thôi! Một khi mưa ngừng rơi thì cũng là lúc kinh thành các ngươi gặp nạn!”
Hắn ta lại đợi mãi, đợi mãi, đợi tiếp một canh giờ nữa mà mưa vẫn chưa ngừng.
“Đã mưa cả một canh giờ rồi sao mà vẫn chưa tạnh thế? Cơ mà không sao hết, hiện giờ đang là mùa hè, kiểu mưa này không kéo dài được lâu đâu, chắc sắp tạnh rồi! Cứ đợi thêm tí nữa, đợi thêm tí nữa là được!”
Giang Nam vương tiếp tục đợi, đợi thêm ba canh giờ nữa nhưng mưa vẫn chưa ngừng.
“Sao vẫn mưa thế này? Cơn mưa này định tiếp diễn đến bao giờ?”
Đôi mắt của Giang Nam vương như mất đi ánh sáng, hắn ta nhìn bầu trời, để mặt nước mưa lành lạnh táp lên mặt.
Song trong lòng hắn ta thì nóng như lửa đốt. Hắn ta muốn xả giận nhưng lại không biết xả kiểu gì, lúc này chỉ nhớ đến Giang Nam của mình.
Trước kia ở Giang Nam cũng hay có mưa như thế này, lượng mưa không lớn, gió cũng không mạnh, song mưa kéo dài rất lâu.
Được nước mưa tưới tắm, lúa của hắn ta sinh trưởng mạnh mẽ, năm nào cũng bội thu.
Thế nhưng năm nay lại rất kì lạ, hạn hán đến, ba tháng trời không có một giọt nước, sông cũng khô cạn hết sạch, ruộng đồng héo úa, điều kiện như vậy lại càng thu hút đám châu chấu hơn.
Nếu Giang Nam của bọn họ cũng có mưa thì hắn ta đâu phải ra nông nỗi này? Lúc bấy giờ, trời đã sẩm tối, hắn ta phải về ăn cơm thôi.
Giang Nam vương liếc nhìn bầu trời đầy mây, rồi lại nhìn kinh thành ở phía xa xa, hậm hực nói: “Bản vương không tin mưa sẽ rơi cả ngày! Ngày mai bản vương lại tới chiêm ngưỡng dáng vẻ khóc lóc của các ngươi!”
Ngày hôm sau, Giang Nam vương đến chỗ cũ.
Mưa vẫn rơi, nhìn kinh thành mờ ảo phía xa, hắn ta tức đến mức phát khóc.
“Sao mưa vẫn chưa ngừng, ngươi muốn mưa đến khi nào nữa hả?”
Các binh sĩ ứng phó với nạn châu chấu ở phía xa giờ đang thu binh, trở về sưởi ấm.
Có trận mưa này ngăn cản, đám châu chấu không thể bay vào.
Thế nhưng Giang Nam vương vẫn không từ bỏ, hắn ta tiếp tục cầu mong.
Hắn ta chắp tay, nói với vẻ cực kì thành khẩn: “Ông trời ơi, mau cho mưa dừng lại đi! Bản vương tình nguyện dùng một trăm cân thịt trên người mình để đổi lấy một đợt hạn hán khủng khiếp!
“Rào rào rào.”
Bỗng nhiên mưa càng nặng hạt hơn, những tiếng rào rào vang lên, còn Giang Nam vương thì ướt như chuột lột.
Giang Nam vương: “…”
Hắn ta cứ đợi như thế, đợi đến khi trời tối mà mưa vẫn chưa ngừng.
“Bản vương không tin trận mưa này có thể kéo dài ba ngày! Còn không tạnh nữa thì tên của bản vương sẽ viết ngược!”
Ngày thứ ba, cuối cùng Giang Nam vương đứng dầm mưa cũng sụp đổ.
Hắn ta quỳ rạp xuống, liên tiếp dập đầu: “Ông trời ơi, cầu xin ngươi đấy, đừng như vậy nữa! Ngươi đã mưa đủ rồi, đừng mưa nữa! Bọn chúng đều là một lũ trẻ hư, không xứng được ngươi thương yêu đâu! Chỉ có ta mới là đứa trẻ mà ngươi thương nhất! Ngươi mà cho mưa nữa thì trái tim của bản vương không chịu được nữa đâu, cầu xin ngươi đấy…”
“Vù vù”
Âm thanh của đám châu chấu bỗng lớn hơn.
Giang Nam vương ngẩng đầu dậy, vẻ mặt khó hiểu: “Chuyện gì thế này?”
Chỉ thấy đàn châu chấu đông nghịt bỗng chuyển hướng bay về phía Tây, rất nhanh sau đó đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
Giang Nam vương ngớ người ra: “Bọn chúng bay đi hả? Định bay đi đâu?”
Tại kinh thành, nữ đế và các quan văn võ cùng dân chúng trông thấy châu chấu bay đi thì bắt đầu hưng phấn.
“Cuối cùng chúng ta cũng vượt qua nạn châu chấu rồi!”
“Từ đầu đến cuối bọn chúng đều không vào được kinh thành chúng ta, không phá hoại được ruộng đồng của chúng ta!”
“Năm nay chắc chắn sẽ là một mùa bội thu!”
“Đúng là một trận mưa tốt!”
Mọi người đều hớn hở vô cùng, ca hát nhảy múa như vừa đánh thắng một trận chiến lớn. Thực chất đối với họ mà nói thì đây đúng là một trận thắng lớn.
Nếu không vượt qua được nạn châu chấu này, lương thực của bọn họ sẽ sụt giảm, từ đó kéo theo hàng loạt vấn đề khiến cho đất nước phải chịu khó khăn.
Nữ đế vui mừng nói: “Đây là nạn châu chấu lớn nhất trong vòng trăm năm qua, cuối cùng chúng ta cũng vượt qua rồi! Chắc chắn sản lượng lương thực năm nay sẽ tăng, trẫm phải đại xá thiên hạ mới được!”
Nàng sẽ đưa ra một vài chính sách giảm thuế để mọi người không phải nộp nhiều thuế lương thực nữa.
“Bệ hạ thánh minh!”
Mọi người vô cùng vui vẻ.
“Lâm ái khanh, quả như lời ngươi nói, trận mưa này kéo dài ba ngày! Cũng bởi trận mưa này đến rất đúng lúc nên chúng ta mới vượt qua được nạn châu chấu, ngươi lại lập công rồi!” Nữ đế cười tươi rói.
“Bệ hạ, đây là ý trời, trời phù hộ bệ hạ, phù hộ Đại Võ, vi thần không dám tranh công!” Lâm Bắc Phàm khiêm tốn đáp.
“Ái khanh khiêm tốn quá rồi, công này là của ngươi! Không có ngươi thì chúng ta chưa chắc đã vượt qua được nạn châu chấu, đánh thắng được trận chiến bảo vệ lương thực này!”
Nữ đế nói, nghe giọng nàng như còn có ý gì đó khác…
Nàng đọc một loạt phần thưởng, bách quan nghe mà đố kỵ vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận