Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 620: Trận tập kích đầu tiên

Trước kia hắn ta nằm mơ cũng muốn chỉ huy binh lính đánh giết Đại Võ, vó ngựa hoành hành giang sơn Đại Võ, mở rộng biên cương cho Đại Nguyệt!
Chỉ tiếc rằng trước kia Đại Võ giàu mạnh, Đại Nguyệt lại là một nước yếu thế nên không có cơ hội ấy! Song hôm nay cuối cùng hắn ta cũng đợi được!
Chỉ cần hoàn thành chuyện này, hắn ta chắc chắn sẽ vang danh thiên hạ, thậm chí còn được thăng quan tiến chức, tên tuổi truyền mãi cho đời sau cũng không biết chừng!
Thế là hắn ta bèn đẩy nhanh bước chân, chỉ hận không thể bay đến dãy núi Phượng Hoàng ngay lập tức.
Lúc bấy giờ, một vị tướng quân đi bên cạnh hắn ta có nhắc nhở: “Công Tôn tướng quân, hiện giờ chúng ta đã tiến vào đất Võ Tây nên nhất định phải đề cao cảnh giác, cẩn thận cái đám chuột nhắt kia! Bọn chúng xuất quỷ nhập thần, đi lại như gió, mà giỏi nhất là đánh úp!”
Người này họ Châu, là một tướng lĩnh được Võ Tây vương phái tới tiếp đón Công Tôn Vô Địch.
Công Tôn tướng quân phất tay, giọng điệu hắn ta thoáng vẻ khinh thường: “Là cái nghĩa quân chỉ biết đánh úp đó ấy hả? Nói thật không phải bọn chúng quá mạnh mà là vương gia của các ngươi quá vô dụng! Nửa năm rồi mà vẫn không thể tiêu diệt bọn chúng, ngược lại còn để bọn chúng dần phát triển lớn mạnh, đúng là làm trò cười cho thiên hạ! Nếu đổi lại là lão phu thì chắc chắn lão phu sẽ giết hết bọn chúng.”
Trong một tháng! Ha ha…
Thân là chiến thần của Đại Nguyệt với chiến công hiển hách, hắn ta có cơ sở để mà nói như vậy!
Châu tướng quân kiềm chế cơn giận, đoạn bảo: “Công Tôn tướng quân, làm việc gì cũng phải suy xét kỹ lưỡng! Đám nghĩa quân đó không đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu, bọn chúng rất mạnh, lại còn rất gian xảo nữa…”
Công Tôn tướng quân phất tay: “Thôi đi, nếu bọn chúng thực sự có cái bản lĩnh ấy thì cần gì phải trốn chui trốn lủi? Suy cho cùng là bọn chúng không có thực lực, rồi vương gia của các ngươi lại càng không có thực lực nên mới lâm vào tình cảnh như thế này!”
Sắc mặt Châu tướng quân sầm xuống.
“Hơn nữa, sao lão phu phải lo lắng chứ?”
Công Tôn tướng quân cưỡi ngựa, cười đắc ý: “Đại Nguyệt chúng ta không thù không oán với bọn chúng, bọn chúng bị ngu mới chọc đến chúng ta!”
Châu tướng quân cực kì không vui: “Bản tướng đã có lòng khuyên nhủ, nếu ngươi không nghe thì thôi!”
Sau đó hắn ta thúc ngựa, kéo giãn khoảng cách với Công Tôn tướng quân.
Công Tôn tướng quân cũng chẳng để tâm, hắn ta vẫn ôm giấc mộng đại nghiệp như cũ.
Đúng lúc ấy, ở ngọn núi phía không xa bỗng xuất hiện mấy chục bóng người.
“Quân Đại Nguyệt tới rồi, người cầm quân là chiến thần Đại Nguyệt Công Tôn Vô Địch! Bọn chúng sắp tiến vào điểm mai phục của chúng ta rồi, cứ hành động theo kế hoạch, không được quá hiếu chiến!”
“Vâng thưa đội trưởng!”
Một lát sau, binh mã Đại Nguyệt tiến vào một khe núi.
Lúc này, hai bên núi bỗng có mấy chục bóng người xuất hiện, bọn họ bắn tên và thả đá xuống.
Do tốc độ hành động rất nhanh nên rất nhiều quân Đại Nguyệt không kịp tránh, máu nhuộm đỏ khe núi. Đánh hết người xong, mấy chục người kia bèn biến mất không để lại dấu vết dù chỉ một chút.
Sắc mặt Công Tôn tướng quân vẫn rất bình thản: “Xem ra có lẽ đám người này là nghĩa quân thích chơi trò đánh úp kia rồi! Nếu đã bắt nạt đến lão phu thì các ngươi cũng to gan lắm! Người đâu, giết cho bản tướng quân, không chừa một ai!”
“Vâng thưa Công Tôn tướng quân!” Một vị thiên tướng nhận lệnh.
Châu tướng quân của Võ Tây thúc ngựa tới: “Công Tôn tướng quân từ từ đã, làm như vậy không thích hợp đâu! Ngươi mà làm như vậy ngược lại sẽ trúng gian kế của bọn họ đấy!”
Công Tôn tướng quân nhìn hắn ta bằng ánh mắt ung dung: “Châu tướng quân, thế ngươi nói xem nên làm thế nào?”
Châu tướng quân nói: “Đừng phái binh, không cần để ý đến bọn chúng!”
“Nực cười!”
Công Tôn tướng quân lớn giọng nói: “Bọn chúng bắt nạt cả lão phu đây mà các ngươi lại bảo lão phu không cần để ý đến bọn chúng, thế thì mặt mũi lão phu phải để đi đâu? Thế nên bắt buộc phải giết bọn chúng cho lão phu! Giết cho đến khi bọn chúng biết sợ là được!”
Thấy Công Tôn tướng quân tự phụ như vậy, Châu tướng quân bèn thở dài ngao ngán. Hắn ta không khuyên bảo thêm nữa.
Mặc dù chỉ có mấy chục người nhưng Công Tôn tướng quân vẫn rất xem trọng, hắn ta phái hơn hai nghìn binh lính tinh nhuệ đi truy sát.
Song đến tận trước khi trời tối mà bọn họ vẫn chưa trở về.
Công Tôn tướng quân có dự cảm chẳng lành, bèn phái thêm vài trinh sát, kết quả bọn họ cũng chẳng quay về.
Bất đắc dĩ, hắn ta đành phải phái một vị Tiên Thiên đi xem tình hình.
Vị Tiên Thiên kia trở lại và mang theo một tin cực kì xấu.
“Binh lính Đại Nguyệt đã chết sạch, mà đám chuột nhắt kia cũng không thấy tung tích đâu!”
Công Tôn tướng quân sa sầm mặt mũi: “Xem ra lão phu đã xem thường bọn chúng rồi! Hay! Hay lắm!”
Hắn ta mang theo ý chí quyết tâm lớn, đang chuẩn bị lập công xây dựng sự nghiệp, kết quả còn chưa đến được núi Phượng Hoàng đã bị hố một vố. Điều này khiến Công Tôn tướng quân vô cùng không vui, hắn ta ghi hận lên nghĩa quân kia.
Buổi tối, bọn họ nổi lửa nấu cơm, nghỉ ngơi ngay tại chỗ.
Đúng lúc ấy, lại có mấy chục bóng người không biết từ đâu tới xuất hiện.
Trên tay bọn họ cầm một thứ đồ khá lớn được bọc lại bằng vải, trông có vẻ giống đèn lồng, dùng sức ném về phía quân Đại Nguyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận