Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 631: Mau báo thù cho ta

“A! Là nước nóng! Nóng quá!”
“Tay của ta bị phỏng rồi!”
Không thể không nói, lực sát thương của nước nóng là rất lớn, mới đổ một lượt mà đã có rất nhiều binh sĩ gặp tai ương.
Mà triều đình lại có rất nhiều nước nóng.
Chu tướng quân quan sát cảnh tượng ấy với sắc mặt nghiêm nghị, hiếm khi mỉm cười, lớn giọng nói: “Không sai! Cứ đổ như vậy! Đổ mạnh cho lão phu! Tuyệt đối không được để cho bọn chúng trèo lên!”
Cũng bởi có nước nóng nên việc bảo vệ thành trì của binh mã triều đình dễ dàng hơn rất nhiều.
Tất cả những điều này đều lọt vào mắt Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân ở phía xa, song bọn họ vẫn không có hành động gì cả.
Công thành thì luôn phải hy sinh, hơn nữa phải hy sinh rất nhiều, bọn họ đã chuẩn bị về phương diện này từ lâu.
Công Tôn tướng quân cưỡi ngựa, liếc mắt nhìn về phía xa đã trông thấy tòa thành và tất cả mọi người.
Cuối cùng hắn ta trông thấy một quan viên trẻ tuổi mặc quan bào màu đỏ, ánh mắt hắn ta bèn dừng lại.
“Theo lão phu được biết thì để ứng phó với đại quân trăm vạn người của chúng ta, triều đình đã phái phủ doãn kinh thành Lâm Bắc Phàm tới!”
“Cái tên này cũng giỏi lắm, làm quan chưa đầy hai năm đã từ một tên lục phẩm lên thành đại quan nhất phẩm triều đình như bây giờ, quyền cao chức trọng, là người đứng đầu triều đình Đại Võ!”
“Hơn nữa, điều khiến người ta phải suy nghĩ chính là hắn xuất thân là quan văn, ấy vậy mà vẫn có thể dẫn binh đánh thắng được hai trận đại chiến, mà lần nào cũng lấy nhỏ thắng lớn, còn được phong làm Trung Dũng Hầu!”
“Đúng là giỏi thật!” Võ Tây vương gật đầu, gương mặt hắn ta lộ vẻ tán thưởng.
Đây là người của bản vương đấy, sao có thể không lợi hại chứ?
“Có điều…”
Công Tôn tướng quân cười một cách khinh miệt: “Lão phu thấy hắn cũng chẳng làm nên chuyện gì đâu!”
Võ Tây vương thấy khó hiểu: “Công Tôn tướng quân, sao ngươi lại lại nói hắn không được?”
“Các ngươi nhìn xem!”
Công Tôn tướng quân chỉ vào Lâm Bắc Phàm đang đứng trên thành, giọng nói mang theo vẻ khinh thường: “Lúc này hai bên đang đại chiến, Lâm Bắc Phàm thân là một trong những người chỉ huy trận đấu, là đầu tàu của quân đội nên bắt buộc phải bảo vệ tốt bản thân thì mới có thể tính toán những việc khác!”
“Thế nhưng cái tên Lâm Bắc Phàm này lại không có võ nghệ, chỉ là một tay thư sinh yếu ớt, vậy mà cũng dám xuất hiện trên tường thành, đây chẳng phải kéo chính mình vào nguy hiểm hay sao? Hơn nữa hắn tới rồi thì cũng thôi đi, lại còn không mặc áo giáp, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì cả quân đội biết phải làm thế nào? Mọi người vì bảo vệ hắn còn phải phí thêm sức lực nữa!”
“Thế nên hắn đúng là một kẻ ếch ngồi đáy giếng!”
Công Tôn tướng quân lại cười khinh bỉ: “Chắc là trước đây lập được chiến công nên hắn sướng quá, đây là điều cấm kị khi làm tướng đấy!”
“Hoặc cũng có thể hắn hoàn toàn không hiểu thao lược binh pháp là cái gì. Những công lao trước kia mà hắn đạt được đều là công của người khác. Nghe đâu người này rất được nữ đế yêu mến, chắc là vậy rồi!”
Võ Tây vương và Phượng Sồ tiên sinh nhìn nhau, không biết phải nói gì cả.
Lúc này, Công Tôn tướng quân giơ một tay ra, nói: “Mang cung tới đây!”
Lập tức có người dâng cung, còn có cả mũi tên đã được đặc chế.
Võ Tây vương lấy làm lạ hỏi: “Công Tôn tướng quân, ngươi có ý gì thế?”
Công Tôn tướng quân cười ha ha: “Lão phu hơi ngứa tay, muốn thể hiện cho cái tên trẻ tuổi trên thành kia xem! Để hắn biết đánh trận không phải là trò chơi!”
Võ Tây vương kinh ngạc: “Công Tôn tướng quân, không thể làm như vậy được!”
“Tại sao không thể?”
Công Tôn tướng quân vừa cầm mũi tên thử cung vừa hỏi: “Bắn mũi tên này đi, nếu lấy được tính mạng của hắn thì chắc chắn sẽ khiến triều đình đại loạn! Dù có không thành công cũng có thể dọa cho hắn sợ, thú vị biết bao!”
“Chuyện này…”
Võ Tây vương đổ mồ hôi, trong cái khó ló cái khôn, nói: “Bản vương thấy Lâm Bắc Phàm là một người tài nên muốn giữ lại hắn, mong Công Tôn tướng quân bỏ qua cho!”
“Hóa ra là vậy! Được vương gia nhìn trúng là phúc của hắn rồi!”
Công Tôn tướng quân không hề thu cung lại, hắn ta nói tiếp: “Thế thì lão phu không lấy mạng của hắn nữa, chỉ dọa hắn thôi.”
“Công Tôn tướng quân, ngươi phải cẩn thận đấy, đừng có bắn lệch!” Võ Tây vương khuyên bảo.
“Vương gia yên tâm, lão phu tự biết mà!”
Công Tôn tướng quân kéo căng dây cung, còn ngưng tụ chân khí trên cung tên. Hắn ta ngắm chuẩn vào đầu của Lâm Bắc Phàm, rồi khẽ chếch sang một chút.
Thân là một Đại Tông Sư, giác quan của Lâm Bắc Phàm vô cùng nhạy bén. Khi người khác đưa hắn vào tầm ngắm là hắn đã phát hiện ra rồi.
Lâm Bắc Phàm liếc nhìn bằng ánh mắt bình thản, cái tên này dám bắn tên về phía hắn cơ à?
Có phải hắn ta chán sống rồi không?
Đúng lúc ấy, Công Tôn tướng quân bắn tên.
“Vù.”
Mũi tên nhọn hoắt bay về phía Lâm Bắc Phàm.
“Công tử cẩn thận!”
Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái hô lên rồi rút kiếm ra.
“Keng.”
Hai người họ sử dụng toàn bộ sức lực mà chẳng ngăn cản được bao nhiêu, kiếm cũng bị bắn ra.
Mũi tên tiếp tục bay về phía Lâm Bắc Phàm, vụt qua tai hắn.
Cả quá trình sắc mặt Lâm Bắc Phàm không hề thay đổi.
Công Tôn tướng quân buông cung trong tay xuống, hắn ta nói với vẻ kinh ngạc: “Mũi tên bay đến mà hắn không hề hoảng loạn sợ hãi, ngược lại còn bình tĩnh ung dung, xem là hắn cũng là một người gan dạ! Lão phu cũng thấy hơi thích hắn rồi đấy!”
Lúc này, Lâm Bắc Phàm bỗng hét lên: “Dạ Lai Hương, ra đây cho ta! Có người bắn tên về phía ta, suýt chút nữa lấy mạng ta luôn rồi, mau báo thù cho ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận