Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 741: Ngươi còn cãi nữa hả?

Trông thấy dáng vẻ hoảng loạn của con gái ngoan nhà mình, Vân Thanh quận vương lại càng đau lòng hơn nữa, lửa giận của hắn ta cũng phừng phừng lên: “Vân Oanh, ngươi yên tâm, phụ vương nhất định sẽ đòi lại công đạo cho ngươi! Dù hắn có là thừa tướng của triều đình thì phụ vương cũng sẽ không để hắn ăn xong chùi mép bỏ đi đâu, hắn phải chịu trách nhiệm!"
“Phụ vương, đừng mà!” Tiểu quận chúa ôm lấy cánh tay của Vân Thanh quận vương, không cho hắn ta làm loạn. Quận vương gia lại càng đau lòng hơn và cũng càng tức giận hơn!
Con gái ta bị hại mà vẫn muốn bảo vệ cho cái tên súc sinh kia? Làm gì có cái lẽ ấy!
Cái tên tồi tệ xấu xa này, nhất định không được để hắn sống tốt!
Lúc này, Lâm Bắc Phàm bước vào nhà, vẻ mặt hoang mang: “Các ngươi lại đang làm loạn gì đấy? Vân Thanh quận vương, mới nãy ngươi gọi bản quan có chuyện gì thế? Bản quan đâu có đắc tội ngươi đâu, sao ngươi lại tức giận như vậy?"
Hắn vừa mới xử lý công việc xong, đang định về nhà tắm rửa rồi lên triều.
Kết quả lại gặp phải chuyện này khiến hắn không tài nào hiểu nổi.
Trông dáng vẻ mờ mịt của Lâm Bắc Phàm, Vân Thanh quận vương lại càng tức giận hơn, hắn ta phẫn nộ chỉ tay vào Lâm Bắc Phàm: “Ngươi còn mặt mũi mà hỏi hả? Ngươi đã làm những gì tự ngươi không biết hả?
Lâm Bắc Phàm chớp mắt: “Ta đã làm chuyện gì? Ta có làm chuyện gì đâu nhỉ!"
“Ngươi lại còn phủ nhận nữa hả?"
Vân Thanh quận vương tức đến mức toàn thân run rẩy: “Hay cho một tên ăn sạch xong không chịu trách nhiệm, vô liêm sỉ như ngươi! Hôm nay bản vương nhất định phải cho ngươi một bài học, dù bệ hạ có trách tội thì bản vương cũng nhận!"
Nói đoạn, hắn ta giơ nắm đấm lên.
Tiểu quận chúa kinh hãi: “Phụ vương, đừng mà!"
Lâm Bắc Phàm vội vã xua tay: “Vương gia đừng động thủ, bằng không ngươi sẽ phải hối hận đấy!"
Vân Thanh quận vương giận quá hóa cười: “Tới lúc này rồi mà ngươi còn giám uy hiếp bản vương? Đúng là to gan thật đấy! Hôm nay để bản vương xem xem hối hận có mùi vị như thế nào?"
Nói đoạn, hắn ta bèn chĩa nắm đấm về hướng Lâm Bắc Phàm.
Tiểu quận chúa hô lên: “Đừng mà!"
Lâm Bắc Phàm cũng hô lên: “Đừng mà!"
“Uỳnh uỳnh!"
“Uỳnh uỳnh!"
Khoảng mười phút sau, Lâm Bắc Phàm vẫn bình an vô sự.
Vân Thanh quận vương thì nằm rạp trên mặt đất, mặt mũi sưng tím, hắn ta thất thần.
Ta là ai? Ta đang ở đâu? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?
Bên cạnh hắn ta có một lão hòa thượng, hai tay chắp lại, vẻ mặt hiền từ: “Bỏ đao xuống thành Phật! Thí chủ, có bần tăng ở đây thì tuyệt đối sẽ không để ngươi làm hại đến sư phụ của ta đâu! A di đà phật!"
Lâm Bắc Phàm nhún vai, tỏ vẻ bất lực: “Thấy chưa, ta đã bảo đừng có động thủ mà ngươi cứ không chịu nghe!"
Tiểu quận chúa hỏi: “Phụ vương, ngươi làm sao vậy, có chuyện gì không?"
Nàng vội vàng đỡ Vân Thanh quận vương dậy, phủi hết bụi trên người hắn ta đi rồi kiểm tra thương thế, phát hiện chỉ là những vết thương ngoài da thôi thì thở phào một hơi.
Nàng trách cứ: “Phụ vương, rốt cuộc ngươi làm sao thế? Tại sao đột nhiên lại tới đánh Lâm Bắc Phàm chứ, hình như hắn đâu đắc tội ngươi đâu!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu lia lịa: “Đúng vậy đúng vậy!"
Vân Thanh quận vương phẫn nộ: “Hắn không đắc tội ta? Con gái ngoan của ta, ngươi đã bị hắn ăn sạch rồi, chẳng lẽ phụ vương lại không tức giận?” “Ta ăn sạch?"
Lâm Bắc Phàm chớp mắt, hắn tủi thân nói: “Quận vương gia, có phải ngươi nhầm lẫn gì rồi không? Phải là con gái ngươi, tiểu quận chúa ăn sạch ta chứ, nhà ta chẳng còn gì nữa rồi!"
Tiểu quận chúa nhớ tới những chuyện mình đã làm ở Lâm phủ, nàng bèn cúi đầu tỏ vẻ ngại ngùng: “Ừ!"
Vân Thanh quận vương lại bị đả kích!
Ấy vậy mà là con gái mình chủ động ư? Giờ người trẻ tuổi đều ghê gớm vậy sao!
Thế nhưng dù có là con gái mình chủ động thì hắn cũng không được! Dẫu sao chuyện này người chịu thiệt vẫn là nữ tử!
Vân Thanh quận vương kéo tiểu quận chúa đến bên người, đoạn bảo: “Con gái ngươi đừng quản nữa! Hôm nay người làm phụ thân như ta đây có phải lôi tính mạng này ra cũng phải đòi công đạo cho ngươi!” Tiểu quận chúa bực mình: “Đủ rồi đó phụ vương! Hôm nay rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Bị thần kinh hay gì! Lâm Bắc Phàm đâu có đắc tội ngươi, tại sao ngươi cứ phải đánh hắn? Hắn là bạn của ta, ngươi mà đánh hắn thì sau này ta phải làm người kiểu gì?"
Trông thấy con gái mình còn bảo vệ cho cái tên nam nhân xấu xa kia, Vân Thanh quận vương vô cùng đau lòng. Hắn ta muốn đánh nhưng lại nhẫn nhịn, muốn mắng nhưng không mắng nổi, tất cả những bất lực đều hóa thành lời than thở: “Ôi! Vi phụ làm vậy chẳng phải đều vì ngươi hay sao? Ngươi đã hiến thân cho hắn rồi thì bảo sao vi phụ không tức giận cho được?"
Tiểu quận chúa sững sờ, Lâm Bắc Phàm cũng sững sờ, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ! Tiểu quận chúa hiến thân cho Lâm Bắc Phàm? Đậu má Tin tức này đúng là quá bùng nổ!
Chẳng trách Vân Thanh quận vương lại tức giận đến vậy, nếu đổi lại là bọn họ thì bọn họ cũng sẽ điên tiết lên thôi! Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Lâm Bắc Phàm.
Chẳng lẽ tướng công (công tử) thực sự đã...
1075 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận