Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 288: Đúng là độc mồm độc miệng

“Lý đại nhân, ngươi nghĩ kĩ chưa?”
“Trước kia chưa có ai thay thế ngươi nên bệ hạ mới nhẫn nhịn ngươi, mắt nhắm mắt mở cho ngươi làm ăn lung tung! Song hiện giờ bệ hạ không cần phải thế nữa, bởi lẽ bệ hạ đã có ta!”
“Ta có thể chia sẻ cùng bệ hạ, có thể giải quyết rất nhiều vấn đề, hơn nữa còn giải quyết nhanh và tốt hơn ngươi, ta hợp ý bệ hạ hơn ngươi nhiều!”
“Đã thế ta còn do nữ đế đề bạt, có thể nói ta còn hơn cả thân tín của bệ hạ ấy chứ!”
“Ngươi nói nếu phải chọn thì bệ hạ dùng ta hay dùng ngươi?”
Mặt Lý Khai Quang đổ đầy mồ hôi.
“Thế nên tình hình hiện giờ rất rõ ràng rồi…”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, đoạn bảo: “Dựa vào sự ưu ái mà bệ hạ dành cho ta cùng với năng lực của mình, chắc chắn ta sẽ được thăng chức! Thế nhưng cái chức thượng thư này có sáu vị trí và đều bị các ngươi chiếm cứ, kiểu gì thì cũng phải có một người nhường chỗ thôi, ngươi nói xem có phải hay không? Trước mắt thì đây là một cơ hội tuyệt hảo luôn còn gì?”
Lý Khai Quang kinh ngạc nói: “Ngươi đã để mắt đến vị trí binh bộ thượng thư rồi ư?”
“Hiện giờ bổn quan vẫn chưa có hứng thú, nhưng…”
Lâm Bắc Phàm nghiêng đầu, nhỏ giọng bảo: “Nếu như Lý đại nhân không phối hợp thì bổn quan cũng không để bụng việc ngồi lên vị trí này sớm hơn đâu! Binh bộ không phục, quân đội không phục?”
Lâm Bắc Phàm khẽ cười, ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc: “Bổn quan có cách để khiến các ngươi… phải phục!”
Mồ hôi trên mặt Lý Khai Quang càng lúc càng nhiều, trông sắc mặt hắn ta trắng bệch.
Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Lý đại nhân, ngươi có tin hay không, bổn quan có thể lục soát và ăn chặn tất cả các quan văn võ trong triều mà vẫn bình an vô sự đấy!”
Lý Khai Quang sợ đến mức run lẩy bẩy, lưng áo hắn ta ướt đẫm mồ hôi, hai chân cũng mềm nhũn!
Nếu không đỡ bàn thì e là hắn ta đã ngã lăn ra đất rồi!
“Hiện giờ ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ, hả Lý đại nhân?”
Lâm Bắc Phàm vỗ vai Lý Khai Quang: “Sau đêm nay mà ta chưa thấy đồ thì ngươi khỏi cần cái mũ quan trên đầu mình luôn đi, mạng cũng khỏi cần luôn, bổn quan giúp ngươi thu dọn!”
Nói đoạn, Lâm Bắc Phàm lại hùng hổ đi lục soát phủ của một quan viên khác.
Còn Lý Khai Quang thì nhắm chặt mắt một cách đầy tuyệt vọng: “Người đâu, mang chỗ vàng bạc châu báu này đến… Lâm phủ!”
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm không ngại khổ đi lục soát từng nhà một. Quan viên binh độ chỉ giám giận chứ không giám nói!
Cứ nghĩ đến số tiền kiếm được trong nửa đời người tất cả đều chui vào túi của cái tên khốn khiếp kia là tim bọn họ lại rỉ máu!
Bọn họ thầm rủa tám đời tổ tông nhà Lâm Bắc Phàm! Những quan viên khác thì vừa đồng tình vừa lưỡng lự!
Lại có quan viên của một bộ khác bị lục soát nhà!
Trước kia là công bộ, giờ thì là binh bộ, cách ngày bọn họ bị lục soát còn xa chăng? Sao triều đình lại dẫn cái mớ tai hại này về không biết?
Còn dân chúng khi biết được chuyện này thì lắc đầu đầy thất vọng.
“Toàn là một giuộc tham quan!”
“Người sau còn tham hơn cả người trước!”
“Tham hết cái này lại tham sang cái khác, bao giờ thì mới kết thúc đây?”
“Khi nào thì dân chúng mới được sống một cuộc sống tốt đẹp đây?”
“Đại Võ hết đường cứu rồi, trời sắp sập rồi!”
Có lẽ người vui mừng duy nhất chỉ có Lâm Bắc Phàm!
Lần này hắn đã thu được tổng cộng một nghìn sáu trăm vạn lượng, hầu bao của hắn nhanh chóng đầy căng!
Phải biết rằng đây mới chỉ là binh bộ thôi, hắn còn chưa lục soát chỗ của quân đội và các tướng lĩnh đâu! Lâm Bắc Phàm nhẩm tính, ít nhất hắn cũng phải thu được một nghìn vạn lượng từ quân đội!
Có điều phần lớn quân đội và các tướng lĩnh đều nằm rải rác khắp cả nước để bảo vệ quốc thổ nên hắn chỉ có thể từ từ tìm cơ hội ra tay thôi. Song tướng lĩnh ở kinh thành thì hắn có thể xử lí trước!
Cứ thế, hắn lại thu thêm bốn trăm vạn nữa, tổng cộng là hơn hai nghìn vạn lượng!
Vào lúc Lâm Bắc Phàm đang hí hửng thì tiểu quận chúa đã tìm đến nữ đế và chia sẻ những gì mình nghe ngóng được cho nàng.
“Nữ đế tỷ tỷ, ngươi có biết Lâm Bắc Phàm thuyết phục phản quân kiểu gì không?”
Tiểu quận chúa ra vẻ thần bí.
“Thuyết phục kiểu gì?”
Nữ đế vừa xem tấu chương vừa nói: “Nghe hạ nhân bẩm báo thì hắn đã có một hiệp ước với thủ lĩnh phản quân. Lâm ái khanh thả đối phương, còn phản quân thì trở về với quân đội! Có điều còn nhiều chi tiết vẫn chưa rõ ràng, ngươi kể cho trẫm nghe được không?”
“Đương nhiên là được rồi, để ta kể cho nữ đế tỷ tỷ nghe!”
Tiểu quận chúa bèn nói liến thoắng, kể lại quá trình Lâm Bắc Phàm thuyết phục phản quân.
“Nếu các ngươi rời đi thì nam nhân mà các ngươi thù hận nhất sẽ có cơ hội ngủ với vợ của các ngươi, đánh con của các ngươi, bắt nạt mẹ các ngươi, chiếm trọn tài sản, nhà cửa và ruộng đất của các ngươi. Sau đó chúng sẽ chế nhạo các ngươi chẳng có thứ gì cả… Ờm… hắn đã dọa phản quân vậy đấy!”
Nữ đế nghe xong không khỏi bật cười: “Cái miệng của Lâm ái khanh độc ác thật đấy, làm gì có tên nam nhân nào chịu cho được!”
“Ừm! Lại chả, lúc ấy nhiều người gục ngã lắm!”
Hai nữ tử bèn cười phá lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận