Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 406: Thêm ta nữa thì sao?

Cứ thế, hai ngày trôi qua.
Lượng lớn người trong giang hồ đã tề tựu dưới chân núi Thiên Môn.
Có điều, bọn họ chưa tấn công mà chỉ bao vây ở bên ngoài, không cho người Thiên Môn trốn đi.
Còn người Thiên Môn thì “co đầu rụt cổ”, tranh thủ thời gian tu luyện. Giữa hai bên hình thành một sự ăn ý hiếm thấy.
Không lâu sau, phái Thanh Thành, phái Không Động, phái Nga Mi, phái Hoa Sơn và các môn phái nổi tiếng khác trong giang hồ cũng đều có mặt.
Ngoài ra các môn phái mới như Thiết Kiếm Môn, Chú Kiếm Sơn Trang hay Thiết Chưởng Môn cũng đều tới. Và cuối cùng Thiếu Lâm Tự và Võ Đang cũng có mặt.
Bên dưới chân núi Thiên Môn tề tựu hai môn phái hàng đầu, tám môn phái lớn và cả chục các môn phái nhỏ, gần như bao gồm toàn bộ danh môn chính phái!
Cộng thêm những hào kiệt giang hồ cũng tới, tổng số người lên đến hơn hai vạn!
Đúng là chuyện chưa từng có suốt ba mươi năm nay!
Hôm Thiếu Lâm Tự tới, trụ trì đã chủ trương đại cục với tư cách là minh chủ võ lâm và mở đại hội.
“A di đà phật! Diệt trừ ma đạo, chúng ta đều có trách nhiệm!”
Phương trượng nói với mọi người trong võ lâm, giọng nói nghiêm trang: “Đợi thêm một ngày đồng nghĩa với việc Thiên Môn mạnh thêm một phần, điều này là bất lợi với chúng ta! Thế nên mọi người hãy thống nhất một ngày, sau khi chuẩn bị tinh thần xong, buổi sáng ngày mai chúng ta sẽ tấn công Thiên Môn, diệt trừ ma đầu, trừ hại cho giang hồ!”
“Vâng thưa minh chủ!”
Mọi người đồng thanh đáp.
Thế là mọi người trong võ lâm đều nghỉ ngơi thật tốt. Còn Thiên Môn cũng đã chuẩn bị tốt những khâu cuối cùng.
Ngày hôm sau, cuộc chiến bắt đầu.
Mọi người tấn công lên núi, người ngựa như nước, khí thế bừng bừng.
Thiên Môn cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, lợi dụng ưu thế về địa hình để tiến hành phản công.
“Tà môn ngoại đạo, ai cũng phải chết!”
“Tuyệt đối không để tên ma đầu chạy thoát!”
“Giết, lúc này là lúc để rạng danh!”

Những tiếng hô giết vang vọng đất trời! Sát khí như bay lên tận chín tầng mây!
Vừa mới bắt đầu đã máu chảy thành sông, thây chất thành núi!
Các võ lâm hào kiệt dưới chân núi trông mà kinh ngạc không thôi!
Bởi lẽ bọn họ phát hiện chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà thực lực của Thiên Môn đã tăng mạnh!
Không chỉ thành viên trong môn phái đều là cao thủ Cửu phẩm, ngoài ra còn có rất nhiều cao thủ Bát phẩm, số lượng gần như tăng gấp bội!
Công pháp Tịch Tà Kiếm Phổ quá khủng khiếp!
Mà cả Thiên Môn tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ còn khủng khiếp hơn! Trong lòng mọi người thầm hạ quyết tâm phải tiêu diệt được Thiên Môn!
Thấy số lượng thương vong quá lớn mà vẫn chưa thể tấn công Thiên Môn một cách toàn diện, một vài cường giả Tiên Thiên đã không nhịn được bắt đầu tấn công vào bên trong Thiên Môn, mở một con đường máu cho mọi người.
Dưới sự dẫn đầu của các Tiên Thiên, bọn họ đã đánh chiếm được thành trì, cán cân thắng lợi cuối cùng cũng nghiêng về phía các môn phái.
Dù bên trong Thiên Môn có năm vị Tiên Thiên cũng không ngăn được khí thế tấn công của bọn họ. Cuối cùng môn chủ Thiên Môn trấn thủ ở phía cuối cùng không ngồi yên được nữa.
“Ỷ lớn hiếp bé thì ra thể thống gì? Bản tọa sẽ chơi với các ngươi đến cùng!”
Trong phút chốc, môn chủ Thiên Môn đã hành động, đánh trọng thương mười mấy vị Tiên Thiên trong nháy mắt. Hắn ta đứng sừng sững trên đỉnh núi, uy phong lừng lẫy, mỉm cười một cách điên cuồng: “Những kẻ dưới Tông Sư thì chẳng khác gì những con kiến! Ai dám cản trở sự nghiệp của bản tọa thì đều phải chết!”
Mọi người kinh ngạc, đây chính là sức mạnh của Tông Sư ư? Quá đáng sợ!
Tiếp đó, bọn họ lại tuyệt vọng!
Một cường giả tuyệt thế như vậy, ai mà dám chống lại?
Lúc bấy giờ ở một ngọn núi khác bỗng có một lão tăng xuất hiện, hắn ta chắp hai tay lại, vẻ mặt từ bi: “A di đà phật! Tay thí chủ đầy máu tươi và đã bước vào con đường ma đạo! Chi bằng theo bần tăng về ăn chay niệm phật, sám hối tội lỗi trên người!”
Giọng nói của lão tăng đó không lớn nhưng mọi người vẫn nghe rất rõ.
Trong giọng nói còn chứa đựng vẻ từ bi khiến mọi người cũng tự động yên lặng.
Trụ trì Thiếu Lâm Tự cười một cách đắc ý: “A di đà phật! Đây chính là sư thúc tổ của Thiếu Lâm Tự ta, đã ăn chay niệm phật được hơn một trăm hai mươi năm, thực lực thâm hậu và đã đạt tới cảnh giới Tông Sư!”
“Hóa ra là tiền bối của Thiếu Lâm Tự, thất kính thất kính!”
“Đến cao thủ Tông Sư cũng có, không hổ là môn phái hàng đầu của giang hồ!”
“Đúng là một môn phái có tuổi đời cả ngàn năm!”
Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
Trong mắt môn chủ Thiên Môn hiện lên vẻ kiêng kị: “Chỉ bằng một lão hòa thượng như ngươi mà muốn ngăn cản bản tọa ư?”
“Thêm cả bần đạo nữa thì sao?”
Ở một ngọn núi phía không xa có một bóng người xuất hiện.
Người này mặc một bộ đạo bào màu xám tro theo phong cách cổ, sau lưng có in hoa văn âm dương bát quái, trên tay cầm một cây phất trần, đầu tóc bạc phơ nhưng sắc mặt lại hồng hào, trông như một vị cao nhân ngoại thế.
Mặc dù trên người hắn ta không có khí thế gì nhưng mọi người đều không dám liếc nhìn hắn ta! Dám đối diện trực tiếp với môn chủ Thiên Môn thì chắc chắn là một nhân vật lợi hại!
Chưởng môn phái Võ Đang giới thiệu: “Vị này chính là sư thúc tổ của Võ Đang ta, đạo hiệu là Liễu Trần, bế quan tu luyện được sáu mươi năm và mới xuất quan gần đây! Nghe nói chuyến này chúng ta đi diệt trừ ma đạo nên tới góp một phần sức lực!”
“Hóa ra là Liễu Trần đại sư, ta còn tưởng hắn ta quy tiên rồi cơ, ấy vậy mà vẫn sống đến giờ, đúng là lão thần tiên mà!”
“Người ta đã là Tông Sư, sống lâu là chuyện bình thường còn gì?”
“Lại thêm một Tông Sư nữa! Đúng là phái Võ Đang, thâm hậu thật!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận