Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 95: Thiên lý ở đâu? Công đạo ở đâu?

"Cho nên, khoản tiền bồi thường này thật ra chính là một bức chiến thư!"
Lâm Bắc Phàm thở dài: "Người dân Đa La không chịu nổi chắc chắn sẽ nổi dậy phản kháng, tìm Đại Võ chúng ta để tính sổ! Vậy thì khu vực biên giới sẽ lại xảy ra chiến tranh! Thời gian từ giờ tới khi chuyện này xảy ra chỉ trong vòng ba năm mà thôi!"
"Chúng ta đã phải dùng một trăm nghìn tráng sĩ để đổi lấy sự hòa bình này, sự hòa bình chẳng dễ dàng gì mới có được này lại chỉ vì ba trăm vạn lượng mỗi năm mà phá hủy tất cả, ngươi cảm thấy có đáng hay không?"
"Không đáng!" Giọng nói của Mạc Như Sương nhỏ đi.
"Tất nhiên là không đáng rồi, hơn nữa còn vô cùng không đáng ấy chứ!"
"Để tham gia một cuộc chiến tranh, chi phí phải tiêu tốn cho vật tư chắc chắn sẽ lên tới hơn nghìn vạn! Đây mới chỉ là những tổn thất mà ngươi nhìn thấy mà thôi, còn những tổn thất mà ngươi không nhìn thấy, có thể sẽ còn nặng nề hơn, ảnh hưởng nhiều hơn nữa!"
"Số người hy sinh trong trận chiến đó, đều phải tính từ hàng vạn trở lên! Vô số gia đình tan vỡ, vô số người dân phải sống lang thang!"
"Cuộc chiến còn có thể khiến đất nước rối loạn xã hội bất ổn, ảnh hưởng đến mọi phương diện từ ăn, mặc, chỗ ở, đi lại!"
"Đại Võ đã đủ loạn rồi, không thể càng thêm loạn nữa!"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Cho nên thật sự không đáng để một cuộc chiến tranh nổ ra! Vì vậy, bản quan mới dốc toàn lực, không tiếc giá nào mà hủy bỏ khoản tiền bồi thường này! Ta làm như thế là vì bệ hạ, vì giang sơn xã tắc, vì lê dân bách tính!"
"Bản quan hỏi ngươi, ta có làm sai không đây?"
"Ngươi không làm sai! Ngươi làm rất đúng!" Mạc Như Sương cúi đầu xấu hổ.
"Ừ, cuối cùng ngươi cũng nói được một câu tiếng người rồi đấy!"
Mạc Như Sương: "..."
Nàng ta ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: "Nhưng tại sao lại phải mở cửa bến cảng giao lưu thương mại, cho phép thương nhân hai nước qua lại làm ăn buôn bán? Đại Võ ta lại còn phái người có tri thức qua đó truyền thụ kiến thức nữa chứ, như vậy chẳng phải làm thực lực của nước họ tăng lên hay sao?"
"Bọn họ mạnh lên rồi, lại quay ngược lại đánh chúng ta thì phải làm thế nào đây?"
"Ngươi chỉ tính một chuyện mà không nghĩ tới những chuyện khác hay sao?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Hai nước giao lưu thương mại, đối với cả hai bên đều có lợi, đối với nước Đa La càng có nhiều cái lợi hơn! Bởi vì bọn họ có người nhưng lại thiếu thốn rất nhiều vật tư, chúng ta có thể dùng vật tư để đổi lấy sức lao động của bọn họ!"
"Nói một cách đơn giản, tức là chúng ta cho bọn họ lương thực, cho bọn họ tiền bạc, cho bọn họ tất thảy những gì bọn họ cần, nhưng bọn họ phải làm việc cho chúng ta, phải dùng sức lao động để trả cho chúng ta!"
"Như vậy, tất cả bách tính nước Đa La đều bị đặt vào trạng thái làm việc, bọn họ còn có tinh thần mà đi đánh giặc được chắc? Hơn nữa, sau khi nhận vật tư của Đại Võ chúng ta, cuộc sống của bọn họ tốt lên, người dân an cư lạc nghiệp, bọn họ còn muốn đi đánh giặc nữa sao? Một khi cuộc chiến nổ ra, cuộc sống của bọn họ sẽ quay lại như trước đây, ngươi cảm thấy liệu bọn họ có đồng ý làm như vậy hay không?"
Mạc Như Sương lắc đầu: "Tuyệt đối không muốn!"
"Thế thì đúng rồi! Còn chuyện truyền dạy kiến thức..."
"Là để dạy cho bọn họ biết lễ giáo của Khổng Mạnh, đạo lý của thánh nhân, để tất cả mọi người đều có kiến thức và hiểu lễ nghĩa! Như vậy đến khi xảy ra mâu thuẫn, mọi người cũng có thể cùng ngồi xuống dùng đạo lý để đàm phán, chứ không cần phải dùng đến nắm đấm!"
Lâm Bắc Phàm nhún vai: "Ngươi xem, bản quan muốn ngăn cản cuộc chiến tranh có thể sẽ kéo dài suốt mấy chục năm, thậm chí là mấy trăm năm tới nên mới đưa ra điều kiện như thế, tương đương với cứu vớt được mấy nghìn vạn gia đình và lê dân bách tính, đặt nền móng vững chắc cho thời kỳ hòa bình dài lâu giữa hai nước, giữ gìn sự ổn định của hoàng triều Đại Võ!"
"Ngươi nói xem, liệu bản quan có sai không?"
"Ngươi... không sai!" Mạc Như Sương lại cúi đầu trong xấu hổ.
"Nếu ta không sai vậy sao ngươi có thể nói ta là kẻ bán nước?" Lâm Bắc Phàm quát.
Mạc Như Sương hoảng hốt: "Ta nghe người dân nói vậy..."
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ khinh thường: "Hầu như tất cả người dân đều là người có cái nhìn nông cạn, tầm nhìn hạn hẹp, chỉ biết lo cho cái lợi trước mắt mà không suy tính tới lợi ích lâu dài, không biết tính toán!"
"Nếu ta thật sự bán nước, chẳng lẽ văn võ cả triều lại không nhận ra hay sao? Chẳng lẽ nữ đế bệ hạ cũng không phát hiện ra? Bọn họ là nhóm người thông minh nhất của đất nước này, muốn đất nước thái bình và ổn định lâu dài không thể không có bọn họ! Đến cả bọn họ còn không phản đối, sao ngươi không tự suy nghĩ cho kỹ mà xem, vì sao bọn họ lại không phải đối? Ngươi sẽ không cho rằng toàn bộ triều đình đều ngu ngốc như nhau cả đấy chứ?"
"Ừ! Ngươi nói đúng!" Mạc Như Sương tức giận đáp.
"Cho nên, về sau những lúc gặp phải chuyện giống như thế này, ngươi nhất định phải suy nghĩ cho kỹ đi đã, không nghĩ ra thì có thể đi hỏi thêm những người có chút học vấn, đừng có vội tin lời người khác nói, nếu không có ngày bị người ta đem đi bán ngươi cũng chẳng biết gì cả!"
"Nhưng, hình như ngươi cũng nhận tiền của sứ thần Đa La mà..."
"Thế thì đã sao?"
Lâm Bắc Phàm kích động: "Ta cống hiến cho bệ hạ nhiều như thế, cống hiến cho Đại Võ nhiều như thế, cống hiến cho lê dân bách tính nhiều như thế, vậy mà ta không thể thoải mái hưởng thụ một chút hay sao?"
Mạc Như Sương chột dạ, hơi rụt cổ lại.
Lâm Bắc Phàm lại tiếp tục kích động: "Ngươi nhìn ta mà xem, ta làm nhiều chuyện tốt như vậy mà vẫn phải gánh chịu nhiều điều tiếng như thế, ngươi nói xem ta có khổ không hả, có oan không hả? Nếu ta không giành lấy vài lợi ích để bồi thường cho bản thân thì thiên lý ở đâu? Công đạo ở đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận