Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 219: Oan chỗ nào hả?

“Không dám giấu vương gia!” Vương Phú Quý vừa cười vừa nói: “Mặc dù bỏ ra những sáu trăm vạn lượng nhưng chắc chắn thứ này vô cùng đáng giá!”
“Được được được!” Giang Nam Vương kích động, mặt mày đỏ ửng: “Nếu đúng như ngươi nói thì sáu trăm vạn chẳng đáng là gì cả, chúng ta có thể nhanh chóng bù lại được! Phú Quý, ngươi lại lập được đại công rồi! Bản vương nhất định phải trọng thưởng cho ngươi!”
“Tạ vương gia!” Vương Phú Quý lớn giọng đáp.
Bọn họ chuyện trò với nhau, cùng lúc đó năm chiếc tàu cũng được đưa xuống nước.
Giang Nam vương cho người lên thuyền, sau khi một nghìn người leo lên, chiếc thuyền bèn trôi qua sông.
Ban đầu mọi thứ đều ổn thỏa, mắt thấy lần thử nghiệm đàu tiên sắp thành công, nhưng khi tàu đệm khí trôi đến giữa sông thì bỗng có những tiếng uỳnh uỳnh vang lên. Chiếc thuyền nhanh chóng chao đảo, người trên thuyền đồng loạt ngã xuống nước.
Giang Nam vương trợn tròn mắt: “Chuyện gì thế này? Ai có thể nói cho bản vương biết chuyện gì đang xảy ra không?”
Hắn ta ngoảnh đầu nhìn về phía Vương Phú Quý với ánh mắt đầy vẻ tức giận và chất vấn.
Sắc mặt của Vương Phú Quý trắng bệch, sau lưng hắn ta toát mồ hôi.
Hắn ta chỉ đành gắng gượng lên tiếng: “Vương gia, chắc do đây là lần đầu tiên các thợ thủ công chế tạo tàu đệm khí, lại phải đẩy nhanh tiến độ suốt đêm nên không thể tránh khỏi tàu thuyền có một vài khuyết điểm! Cũng có khả năng đây là lần đầu tiên các tướng sĩ lái thuyền nên vẫn chưa quen tay…”
“Được! Nếu ngươi đã nói có những vấn đề này thì bản vương cho ngươi thời gian giải quyết hết sạch đi! Nếu lần sau còn xảy ra chuyện gì nữa thì ta sẽ hỏi tội ngươi!” Giang Nam vương tức giận rời đi.
“Vâng thưa vương gia!” Vương Phú Quý cười khổ.
Các thân vương và các quốc gia khác sau khi lấy được cách chế tạo cũng lập tức sản xuất tàu đệm khí và thử nghiệm trên sông.
Song cứ đi được nửa con sông là xảy ra chuyện.
Tất cả những điều này nhanh chóng được truyền đến tai nữ đế.
Nữ đế nghe mà không nhịn được cười, có lần nàng còn bật tỉnh giữa đêm vì cười.
“Hừ! Dám đánh cắp cách chế tạo tàu đệm khí của trẫm, đáng đời các ngươi lắm!”
Do vui quá nên nữ đế lại không khống chế được trái tim hào phóng của mình, vậy là nàng lại ban thưởng cho Lâm Bắc Phàm trong buổi tảo triều.
Cả người Lâm Bắc Phàm dại ra!
Bệ hạ à, có thể đừng thưởng nữa được không?
Nhà ta đâu còn chỗ mà chứa nữa!
Có lần nào dùng hết được đâu, quá lãng phí!
Các quan cũng ngớ người!
Bệ hạ, người là quân chủ của một nước, đừng hành xử tùy hứng như vậy có được không?
Bệ hạ đừng chỉ ưu ái một người như thế!
Lão thần chúng ta cũng cần được an ủi mà!
Để lại chút canh cho chúng ta húp với chứ!
Rất rõ ràng, một người ngông cuồng tùy hứng như nữ đế sẽ không để ý đế cảm nhận của Lâm Bắc Phàm và các quan!
Thưởng xong, nữ đế lại vui vẻ nói: “Có chuyện thì dâng tấu chương, không có gì thì bãi triều!”
“Khởi bẩm bệ hạ, người của vi thần đi điều tra phát hiện ra Ký Bắc vương, Giang Nam vương, Võ Tây vương và nhiều thân vương khác đã tiến hành nghiên cứu chế tạo tàu đệm khí tại khu vực của mình, người nào cũng đã thử nghiệm thành công, mong bệ hạ minh giám!”
Chỉ huy sứ Cấm Vệ Quân đứng ra báo cáo.
“Khởi bẩm bệ hạ, vi thần vừa nhận được tin báo, Đại Hạ hoàng triều, Đại Viêm hoàng triều, Đại Nguyệt vương triều và các nước lân cận cũng đang nghiên cứu chế tạo tàu đệm khí đồng thời cũng đã thử nghiệm dưới nước thành công, mong bệ hạ minh giám!”
Một lão tướng quân đứng ra bẩm báo.
“Khởi bẩm bệ hạ…”
Hết đại thần này đến đại thần nọ đứng ra bẩm báo chuyện tàu đệm khí với nữ đế.
Sắc mặt của nữ đế càng lúc càng xấu, bầu không khí buổi triều cũng càng lúc càng ngột ngạt, yên lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Nữ đế không lên tiếng, các quan cũng chẳng dám mở lời.
Chỉ có một người đang nơm nớp lo sợ, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi túa ra như tắm.
Người đó chính là Công bộ thượng thư Vương Như Thủy.
Bởi lẽ chỉ có người thuộc Công bộ mới biết được cách chế tạo tàu đệm khí. Cách chế tạo tàu đệm khí bị lộ ra ngoài, hắn ta thân làm quan tai to mặt lớn ở Công bộ làm sao có thể thoái thác trách nhiệm?
Dưới ánh mắt lạnh lùng như băng của nữ đế, cuối cùng Vương Như Thủy cũng không chịu được nữa, hắn ta đứng ra và quỳ rạp xuống đất.
“Bệ hạ, oan cho thần quá!”
Nữ đế quát: “Nói! Ngươi oan chỗ nào?”
Vương Như Thủy than: “Chuyện này không phải do thần làm! Vi thần là Công bộ thượng thư, biết được cách chế tạo tàu đệm khí quan trọng thế nào đối với bệ hạ, thế nên vi thần vẫn luôn canh phòng ngày đêm, trông chừng mọi lúc, không dám lơ là dù chỉ một chút!”
“Hơn nữa cách chế tạo tàu đệm khí bị lộ ra thì vi thần cũng đâu trốn tránh trách nhiệm cho được! Sao vi thần có thể làm ra loại chuyện thiếu suy nghĩ như thế? Vậy nên vi thần bị oan, mong bệ hạ minh giám!”
Nữ đế lại bảo: “Không phải ngươi làm thì là người của ngươi làm, ngươi oan ở chỗ nào hả?”
Vương Như Thủy nghẹn họng: “Thần…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận