Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 279: Bức cung

"Cảm ơn công tử!"
Mạc Như Sương mừng rỡ nói.
Lâm Bắc Phàm phất tay với quan sai: "Đổi sang thường phục đi, chuyển hướng đi tới Ký Bắc xem sao!"
"Vâng, tế tửu đại nhân!"
Quan sai lập tức đáp.
Lúc xuất phát, bọn họ đã được nữ đế nhắc nhở kỹ càng, lúc nào cũng phải làm theo lệnh của Lâm Bắc Phàm.
Vì vậy, mọi người đều cất quan phục đi, đổi sang thường phục. Đi theo đường khác, thẳng tới Ký Bắc.
Đi chưa tới nửa ngày, mọi người đã đặt chân đến Ký Bắc.
Nhưng dọc theo đường đi, số lưu dân ngày càng tăng lên, có người đi tới Đường Châu, cũng có người đi tới nơi khác.
Tâm trạng của mọi ngưỡi cũng theo đó mà trở nên nặng nề.
Bỗng nhiên, Mạc Như Sương chỉ vào một thôn làng không người ở ven đường, nói với giọng nghẹn ngào: "Ta còn nhớ là nửa năm trước, ta và sư đệ đã từng đi qua nơi này! Khi ấy ở đây có rất nhiều người sinh sống, có gà có chó, nhưng bây giờ cứ mười ngôi nhà thì có tới chín nhà không có người ở!"
"Đúng vậy, lúc ấy bọn ta còn xin một bát nước để uống, người dân trong làng rất nhiệt tình, thế mà bây giờ lại chẳng còn ai cả!"
Quách Thiếu Soái nói với giọng đầy thất vọng, mất mát.
Mọi người tiếp tục đi về phía trước, tiếp tục gặp được vài thôn làng nhỏ, vậy mà nơi nào cũng không có người sống, đến cả ruộng đất cũng hoang tàn cả rồi.
Tâm trạng của mọi người cũng ngày càng xấu đi.
"Xem ra, nơi này gặp nạn giặc cỏ rất nghiêm trọng!"
Lâm Bắc Phàm than thở.
"Đúng vậy, tình hình này thật sự rất nghiêm trọng! Ty chức đã từng vào nam ra bắc, nhưng chưa từng gặp phải chuyện như thế này bao giờ! Theo lý mà nói, xảy ra chuyện lớn thế này, nhất định quan phủ địa phương sẽ phái người tới giải quyết! Cho dù không thể xử lý nổi, thì cũng sẽ bẩm báo lên triều đình, để triều đình xử lý! Vậy mà tới tạn bây giờ vẫn chẳng có biện pháp gì cả, thật không thể tưởng tượng nổi mà!"
Một quan sai trong đoàn nói.
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Vương đại nhân, ngươi cứ nói thẳng ra là quan phủ đã cấu kết với giặc cướp đi!"
Người kia vội xua tay: "Tế tửu đại nhân, chuyện này không được nói bừa đâu!"
"Chắc chắn là do quan phủ ở nơi này không làm việc đến nơi đến chốn, cho nên mới dẫn đến tình trạng giặc cỏ hoành hành, lưu dân xuất hiện khắp nơi! Về tới kinh thành, nhất định ta sẽ bẩm báo chuyện này cho nữ đế tỷ tỷ!"
Lòng chính nghĩa của tiểu quận chúa tăng cao, nói.
Đúng lúc này, có tiếng vó ngựa lộc cộc từ phía xa vọng tới.
Nhìn theo hướng phát ra tiếng động, thấy một nhóm người cưỡi những con ngựa lớn đang hùng hổ xông tới, vó ngựa làm bụi đất bay tung tóe, bọn chúng nhắm thẳng tới trước mặt nhóm người Lâm Bắc Phàm, bao vây bọn họ.
"Các anh em, có vẻ là một con dê béo đây!"
"Vừa nhìn là biết chúng là một đám công tử bột đang đi du ngoạn! Có nhiều xe ngựa xa hoa thế này, mặc quần áo sang trọng thế này, lại còn có nhiều tùy tùng thế này, chắc hẳn là rất giàu có! Đêm nay chúng ta có thể mua thêm đồ ăn rồi!"
"Hơn nữa còn có hai cô gái trông xinh đẹp thế kia, như tiên nữ giáng trần vậy! Đêm nay ông đây muốn khai trai!"
"Lão đại, ngươi sung sướng xong rồi, các anh em cũng muốn được sung sướng!"
"Ha ha, ai cũng có phần cả!"
Bọn họ trắng trợn nói những lời dung tục, chẳng hề để nhóm người Lâm Bắc Phàm vào mắt.
"Bảo vệ công tử!"
Toàn bộ các quan sai bên cạnh Lâm Bắc Phàm rút đao ra, bảo vệ bên cạnh Lâm Bắc Phàm.
Hai người Mạc Như Sương, Quách Thiếu Soái rút kiếm ra, cảnh giác mà nhìn chằm chằm bọn chúng.
Tiểu quận chúa không có vũ khí, nhưng nàng vẫn siết chặt hai nắm đấm, vẻ mặt rất hào hứng, có vẻ đã nóng lòng muốn thử sức rồi.
Nhưng đám giặc cướp này vẫn thản nhiên cười đùa không hề sợ hãi.
"Ha ha! Còn muốn phản kháng cơ à?"
"Thế thì thú vị rồi đây!"
"Đúng vậy, đã lâu rồi không gặp chuyện thú vị thế này!"
"Đúng là không biết trời cao đất dày là gì!"
Tên đầu sỏ của đám mã tặc vung tay lên, hét lớn: "Các anh em, ra tay đi! Nam thì giết chết, nữ thì giữ lại!"
"Giết!"
Đám mã tặc gào lên.
Chỉ một lát sau, toàn bộ đám mã tặc đã ngã rạp xuống đất mà run rẩy.
Tên đầu sỏ của đám mã tặc đang to tiếng rên rỉ: "Hảo hán tha mạng, bọn ta sai rồi, ta nghìn lần không nên, không nên cướp của các ngươi! Mong các ngươi tha cho bọn ta một con đường sống được không, bọn ta không dám nữa đâu!"
Lâm Bắc Phàm híp mắt mỉm cười, ngồi xổm xuống: "Ta có vài vấn đề, mong ngươi thành thật mà trả lời ta!"
"Nếu ta trả lời, ngươi có thể tha cho ta một mạng được không?"
Ánh mắt tên đầu sỏ của đám mã tặc sáng lên, Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Được thôi! Con người ta ấy à, tin tưởng nhất là phật, phật của ta từ bi, chỉ cần ngươi buông bỏ đao ác, phật tổ sẽ tha thứ cho các ngươi! A di đà phật!"
"Được, có chuyện gì ngươi cứ hỏi đi!"
Tên đầu sỏ của đám mã tặc hơi vui mừng.
Lâm Bắc Phàm hỏi: "Nghe nói ở Ký Bắc xuất hiện một đám giặc cướp, có phải chính là các ngươi không?"
"Không sai, chính là bọn ta đây!"
Tên đầu sỏ của đám mã tặc lập tức gật đầu.
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: "Các ngươi có tổng cộng bao nhiêu người?"
"Cái này thì không chắc chắn cho lắm, ta chưa đếm bao giờ, khoảng hai, ba nghìn người thì hẳn là đến đấy!"
Tên đầu sỏ đám mã tặc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận