Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 391: Ngươi đi mà bao

Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng nói: “Chỉ cần việc này làm tốt, bản quan xin hứa có thể chia hai phần tiền tham ô được từ tay bọn chúng cho các ngươi, tám phần còn lại đều thuộc về ta!”
Đôi mắt của mọi người sáng choang.
Nhưng có một vị thông phán không hài lòng cho lắm: “Đại nhân, có thể cho thêm một chút được không?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười gật đầu: “Có thể, ta có thể cho tám phần!”
Đối phương mừng rỡ như điên: “Cảm ơn phủ thừa đại nhân!”
“Nhưng sau này bắt nạt phải người có quyền có thế, ví dụ như các quan trong triều thì ngươi tự đi mà gánh!”
“Đậu má!”
Mặt đối phương lập tức biến thành màu tương đỏ.
Một viên quan nhỏ như hắn ta hoàn toàn không thể gánh nổi!
Bất cứ người nào nhảy ra cũng có thể giết hắn ta đến một tí cặn bã cũng chẳng còn.
Thông phán cười lấy lòng: “Vẫn là phủ thừa đại nhân tới gánh đi! Đại nhân ngươi mang áp lực lớn như thế, cầm nhiều tiền là đương nhiên, cho nên hạ quan đồng ý hai tay hai chân!”
“Hạ quan cũng tán thành phủ thừa đại nhân lấy nhiều!”
“Phủ thừa đại nhân vất vả rồi!”
“Cũng không vất vả tí nào!”
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ nghiêm túc: “Các vị đồng liêu, vì bệ hạ, vì dân chúng, càng vì trái tim chính trực đó của chúng ta, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng! Cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!”
Các quan trong phủ nha đã hoàn toàn chịu phục!
Nhìn người ta xem, tham tiền cũng có thể nói ra một cách trong sạch thoát tục như thế và cao lớn vĩ đại như vậy, chẳng trách có thể lăn lộn một đường thuận buồm xuôi gió trên quan trường, là người có bản lĩnh thật!
Vì thế, dưới sự dẫn dắt của Lâm Bắc Phàm, các quan đều được cổ vũ, xử lý một vài vụ án năm xưa trước.
Dân tố cáo quan và dân tố cáo cường hào ác bá được ưu tiên xử lý trước.
Sau khi thông qua thẩm tra xử lý, rất nhiều kẻ có quyền có thế bị đá và trong nhà lao, rất nhiều cường hào ác bá liên quan đều run rẩy trong lòng.
Muốn tặng quà lại phát hiện ra tặng quà không được, ánh mắt đối phương nhìn mình xanh lét giống như muốn nuốt chửng mình vậy.
Còn có người tặng quà đến tay quan viên triều đình, hy vọng có thể nói giúp vài câu và giúp dàn xếp.
Kết quả vừa biết được sự việc có liên quan đến Đức Thiên Phủ đã lập tức trả quả về ngay.
Thật sự không thể chọc vào người đó được đâu!
Vẫn nên bớt dây vào thì hơn!
Dân chúng trong kinh thành dần phát hiện ra Đức Thiên Phủ thay đổi rồi, không còn là các quan lại bao che nhau nữa, ngược lại biến thành công bằng chấp pháp, thường lấy mấy kẻ có tiền có thế ra khai đao, bảo vệ lợi ích của dân chúng.
Vì thế lá gan của dân chúng càng lúc càng tăng, yên tâm dũng cảm đi cáo trạng!
Đối với người kiện tụng như thế, Đức Thiên Phủ vô cùng hoan nghênh, tiếp đón nhiệt tình, hơn nữa còn đảm bảo chỉ cần yêu cầu kiện tụng của ngươi hợp lý hợp pháp thì bọn họ chắc chắn sẽ giải oan cho dân, làm chủ cho dân.
Rất nhiều người có quyền có thế đều sợ mất mật, không thể không cúp đuôi bớt gây sự, lỡ như bị tố cáo đến Đức Thiên Phủ, không chết thì cũng bị lột một tầng da!
Vì thế hiện tượng ỷ thế bắt nạt người, ỷ mạnh hiếp yếu trở nên ít dần, mọi người ngoan ngoãn làm việc dựa theo quy tắc, bầu không khí trong kinh thành đã đổi mới hẳn, cuộc sống của dân chúng tốt hơn không ít!
Mà Lâm Bắc Phàm lại tham ô được không ít tiền từ trong này, cuộc sống rất là thỏa mãn.
Các quan lại dưới tay hắn cũng vớt được không ít lợi ích, ngày tháng cũng trôi qua rất tươi đẹp.
Có thể nói từ đầu đến cuối, mọi người đều có lợi ích!
Chỉ có kẻ ỷ thế bắt nạt người là chịu thiệt, nhưng cũng đáng kiếp cả thôi!
Tình hình xã hội tốt lên, Lâm Bắc Phàm cảm thấy có thể làm kinh tế được rồi.
Chỉ có kinh thế tốt thì dân chúng mới có tiền, mới có thể đủ cơm no áo ấm, an cư lạc nghiệp được.
Đây cũng là chiến tích lớn nhất của hắn.
Lúc này, hắn đang cùng một vị thông phán đi trên đường lớn ở kinh thành.
“Vương đại nhân, ngươi cảm thấy phải làm thế nào mới có thể tăng cao thu nhập của dân chúng, để trong tay dân chúng có tiền?” Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa hỏi viên quan bên cạnh.
“Cách thì nhiều lắm!”
Vương đại nhân cười đáp: “Ví dụ như giảm sưu thuế, khuyến khích buôn bán, khởi công xây dựng công trình thủy lợi, mấy cách này đều hữu hiệu cả, chẳng qua là lúc chấp hành lại có độ khó nhất định!”
“Ví dụ như giảm sưu thuế, thu thập từ thuế này không phải nói giảm là có thể giảm được vì nó có liên quan đến thu nhập của quốc khố, nhất định phải có sự đồng ý của Hộ bộ, thậm chí cần bệ hạ đồng ý mới có thể thi hành! Địa phương chúng ta không có quyền lợi này!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu, thu nhập từ thuế là nguồn tài vụ quan trọng của quốc gia, địa phương chỉ có quyền lợi thu mà không thể giảm.
Hơn nữa, từ xưa đến nay cũng chỉ có hoàng đế giảm nhẹ sưu thuế, đại xá thiên hạ! Một viên quan địa phương nhỏ như ngươi thì có tư cách gì?
“Còn khuyến khích buôn bán, việc này chắc chắn có thể thúc đẩy kinh tế và thương mại phát triển, khiến trong tay dân chúng có tiền! Ví dụ như vùng Giang Nam chính là vì kinh tế phát triển cho nên mới là một vùng đất giàu có, rất nhiều người có tiền!”
“Nhưng cũng có một vấn đề rất lớn! Bầu không kinh tế ở bên đó quả thật rất dày đặc, mọi người đều đi làm ăn buôn bán mà không thích lao động sản xuất! Bên đó vốn có rất nhiều ruộng đất nhưng bây giờ đã bỏ hoang không ít, sản lương lương thực giảm dần theo từng năm! Giá lương thực cũng cao hơn các khu vực khác khoảng năm phần, rất nhiều người không thể ăn được lương thực!”
“Một khi con người đói bụng, vấn đề cũng sẽ nhiều lên, xã hội sẽ trở nên rối loạn bất an! Cho nên thẳng cho tới bây giờ, triều ta đều trọng nông kìm thương, thật sự là bất đắc dĩ cả thôi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận