Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 682: Đúng là cao nhân

Lâm Bắc Phàm lợi dụng thần khí xi măng, trong vòng ba tháng đã xây được một khu thành có thể chưa trăm vạn người.
Thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung dẫn tám mươi vạn binh lính tới chiếm đánh Đại Võ, sau đó bị Lâm Bắc Phàm giải quyết.
Giang Nam vương dẫn năm mươi vạn binh mã khởi nghĩa, Lâm Bắc Phàm cũng đã giải quyết.
Liên minh Võ Tây, Đại Nguyệt cũng bị hắn xử lý.
Ký Bắc vương, môn chủ Thiên Môn Lãnh Nhược Thiện hung ác tạo ra đại quân võ giả để uy hiếp triều đình, bọn chúng kéo tới đánh kinh thành song cũng bị Lâm Bắc Phàm giải quyết.
Còn có chuyện xương rồng chấn động thiên hạ cũng liên quan đến Lâm Bắc Phàm.
Bởi có những chuyện này xảy ra, hơn nữa còn được giải quyết êm đẹp nên Lâm Bắc Phàm mới dần dần lên cao, trở thành thừa tướng như hiện giờ.
Chuyện này khiến bọn họ không khỏi cảm thán, lão đệ của bọn họ đúng là một người có duyên làm quan.
Lúc này, Ký Bắc vương mưu phản thất bại, môn chủ Thiên Môn có thực lực Tông Sư cũng bị Dạ Lai Hương trẻ tuổi giết chết, chuyện này khiến bọn họ cực kì kinh ngạc.
Nghĩ tới Lâm Bắc Phàm đang ở kinh thành thế nên bọn họ đã tới thăm hắn. Trên đường bọn họ gặp nhau nên đi cùng luôn.
Lâm Bắc Phàm đau lòng nói: “Hóa ra các ngươi chỉ tiện đường đến thăm ta thôi!”
“Lão đệ, ngươi không thể nói như vậy được!”
Kiếm tiên vừa rót rượu cho Lâm Bắc Phàm, vừa nói: “Thực ra lão ca trở về là để thăm ngươi, nói chuyện kiếm đạo với ngươi! Trên thế giới này chỉ có ngươi mới hiểu về kiếm như vậy! Mỗi một lời nói, mỗi một hành động của ngươi đều như thánh nhân, khiến người ta nghĩ thông rất nhiều điều!”
“Lần này ra ngoài lão ca cũng tỉnh ngộ được vài điều, phương diện kiếm đạo cũng tiến bộ không ít, hoàn toàn nhờ vào sự chỉ điểm của ngươi! Càng tìm hiểu thì càng thấy mình thiếu sót, đồng thời cũng biết được lão đệ bất phàm nhường nào!”
Lâm Bắc Phàm nghe mà hết sức hưởng thụ, hắn lại rót rượu.
“Đúng vậy, lần này ta cũng có tiến bộ, đều nhờ lão đệ chỉ điểm đấy!”
Đao thánh ngồi xuống, vừa rót rượu cho Lâm Bắc Phàm vừa nói: “Song tiếc rằng, ta là một người xoàng xĩnh, cao nhân ở ngay bên cạnh mà chẳng hề hay biết, cứ đi tìm tận đâu xa, lãng phí mất bao nhiêu cơ hội và thời gian! À đúng rồi, có một câu nói thế nào ấy nhỉ?”
Lâm Bắc Phàm nói: “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!”
Đao thánh vỗ đùi: “Đúng vậy! Chính là câu nói này! Thế nên ta đã về, lão đệ à, hi vọng ngươi có thể dạy bảo nhiều hơn, he he!”
Lâm Bắc Phàm ung dung uống rượu: “Như vậy còn được!”
Tiểu quận chúa và mọi người ở bên cạnh nhìn mà rớt cả cằm.
Đường đường là hai vị Tông Sư mà lại đi lấy lòng Lâm Bắc Phàm, ăn nói khiêm nhường như vậy?
Có đến mức phải vậy không?
Quách Thiếu Soái chắp tay, cung kính nói: “Hai vị tiền bối, trước kia lúc hai người bàn luận về rượu, ta cũng có có mặt! Ta chỉ thấy những lời công tử nói nghe thì rất có đạo lí, tràn đầy huyền cơ, song lại chẳng có cách tu luyện gì! Muốn nâng cao tu vi thì gần như không được!”
Đao thánh nhìn Quách Thiếu Soái, hắn ta cười: “Tiểu tử, đó là bởi ngươi còn quá trẻ, chưa trải đời, tu vi lại thấp nên ngươi mới không hiểu! Đợi khi nào ngươi đạt cảnh giới cao rồi khác hiểu, tới cảnh giới Tông Sư, thứ quan trọng nhất là một chữ ngộ đó!”
“Đao thánh nói phải!”
Kiếm tiên cười: “Con đường của võ đạo chia ra làm chín cảnh giới! Thế nhưng nghiêm túc mà chia thì chỉ có ba cảnh giới mà thôi, lần lượt là Hậu Thiên, Tiên Thiên và Tông Sư!”
“Cảnh giới Hậu Thiên chủ yếu là mài giũa cơ thể mình, luyện gân luyệt cốt, bồi dưỡng kinh mạch, khiến cho cơ thể trở nên mạnh hơn. Đây là bước cơ bản của người học võ!”
“Tới cảnh giới Tiên Thiên là có thể tu luyện chân khí, khiến chân khí của mình ngưng đọng lại, hùng hậu hơn.”
“Thế nhưng tới cảnh giới Tông Sư thì khác hoàn toàn!”
“Tới cảnh giới Tông Sư, chứng tỏ ngươi đã hoàn thành con đường Hậu Thiên và Tiên Thiên, các phương diện đều đạt đến mức cực hạn, hoàn mỹ không một khuyết điểm! Người có thể tu luyện đến cảnh giới này không ai không là thiên chi kiều tử, ngàn vạn người mới có một kỳ tài võ đạo!”
“Các ngươi nói xem tới cảnh giới này thì còn tiến bộ như thế nào, phải phân biệt mạnh yếu như thế nào?”
Quách Thiếu Soái xin chỉ giáo: “Nguyện nghe tỏ tường!”
“Lúc này thì điều quan trọng là giác ngộ, giác ngộ võ đạo, giác ngộ thiên đạo!”
Đao thánh nói: “Ai nhận thức càng sâu sắc về võ đạo thì cách thiên đạo càng gần, thực lực cũng càng mạnh!”
Kiếm tiên gật đầu: “Không sai, chính là như vậy!”
Đao thánh chỉ tay vào lão hòa thượng, có hơi hâm mộ nói: “Ngươi xem Tịnh Đài lão hòa thượng đi, hình như năm ngoái hắn ta mới đột phá trở thành Tông Sư, thời gian còn muộn hơn cả bản tọa! Song hiện giờ thực lực của hắn ta rất mạnh, đã vượt xa bản tọa luôn rồi! Sở dĩ hắn ta có thể như vậy là bởi hắn ta luôn đi theo công tử của ngươi, từ đó giác ngộ được nhiều điều nên tu vi mới tiến bộ nhanh như vậy!”
Kiếm tiên tặc lưỡi: “Đúng vậy! Ngày xưa ta thấy hắn ta đường đường là một Tông Sư mà lại bằng lòng bái công tử nhà ngươi làm thầy, ta còn mắng hắn ta ngu ngốc cơ. Giờ ta mới biết rõ, hắn ta đúng là một lão hồ ly, người ngốc hóa ra lại là ta!”
“A di đà phật!” Lão hòa thượng thầm niệm một câu.
Mọi người nhớ lại ngày xưa sau khi lão hòa thượng luận đạo với Lâm Bắc Phàm, hắn ta cứ nằng nặc đòi bái Lâm Bắc Phàm làm sư, không đồng ý hắn ta không đứng dậy, hóa ra là hắn ta có mục đích. Đúng là cao tăng có khác!
Cao, đúng là cao thật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận