Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 489: Đội nón xanh cho Thái tử

“Quýt sinh trưởng ở Hoài Nam là quýt, sinh trưởng ở Hoài Bắc lại là quất!”
Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Tình hình của Dạ Lai Hương cũng như thế! Tại sao Dạ Lai Hương làm trộm vặt ăn trộm đồ ở bên Đại Hạ, nhưng sau khi tới Đại Võ chúng ta lại hối cải triệt để và làm người tốt? Là vì hoàn cảnh thay đổi nên con người cũng thay đổi theo!”
“Cho nên…”
Lâm Bắc Phàm nói năng hùng hồn: “Đại Võ chúng ta cũng không phải nơi che giấu cho người xấu làm việc xấu mà là đất thánh khiết, là nơi cảm hóa, nơi mà thánh nhân yêu thích, đại đạo như Dạ Lai Hương tới đây cũng bị cảm hóa trở thành người tốt!”
“Ngược lại, Đại Hạ các ngươi mới là nơi dơ bẩn trong miệng các ngươi, vì môi trường giống như bên các ngươi chỉ có thể bồi dưỡng ra tên trộm vặt, bồi dưỡng ra kẻ trộm xuất ngoại!”
Mọi người đồng loạt vỗ tay khen hay.
“Nói hay lắm! Quá có lý!”
“Quýt sinh trưởng ở Hoài Nam là quýt, sinh trưởng là Hoài Bắc lại là quất! Đạo soái Dạ La Hương tới chỗ chúng ta đã cải thiện, chứng tỏ chỗ chúng ta không phải nơi che giấu người xấu việc xấu mà là đất thần thánh, là nơi thánh khiết!”
“Đại Hạ các ngươi không ổn lại còn không biết xấu hổ mà chỉ trích chúng ta?”

Tuy nữ đế không nói nhưng nét mặt rạng rỡ rõ ràng đang vô cùng vui.
Lâm Bắc Phàm nhìn thái tử Đại Hạ - Hạ Thiên Khung mặt mày xanh lét, mới cười bảo: “Để tránh Dạ Lai Hương lại rơi vào ma đạo và gây họa cho thiên hạ, Đại Võ chúng ta suy nghĩ cặn kẽ, cảm thấy vẫn đừng nên giao ra thì hơn!”
“Chúng ta làm như vậy cũng không phải ích kỷ đâu, mà là vì sinh linh trong thiên hạ, vì lê dân bách tích! Bản quan tin rằng thân là đương kim thái tử của Đại Hạ hoàng triều chắc chắn sẽ hiểu rõ đại nghĩa, nhất định sẽ hiểu và ủng hộ thôi!”
Sắc mặt của Hạ Thiên Khung lúc đen lúc xanh!
Hay lắm, tử cục này cũng bị ngươi nói thành sống rồi, còn để ngươi cắn trả một miếng nữa, nếu còn cố chấp đòi người vậy chính là hắn ta không đúng!
Chứng tỏ hắn ta không đủ thấu hiểu đại nghĩa!
Chứng tỏ hắn ta ích kỷ, không có lòng cảm thông, mặc kệ sinh linh trong thiên hạ, mặc kệ lê dân bách tính!
Lúc này, Hạ Thiên Khung bật cười ha ha: “Thật ra vừa rồi bản cung chỉ nói đùa mà thôi, vẫn mong các vị đừng để ý!”
Đuổi theo không buông sẽ rất mất thể diện, mọi người mỉm cười, coi như chuyện này đã qua!
Tiếp đó, Hạ Thiên Khung lại tiến hành một vài màn thăm hỏi lễ độ rồi mới tạm biệt nữ đế.
Trước khi đi, hắn ta liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ ý vị sâu xa: “Lâm đại nhân, ngày mai chúng ta gặp lại!”
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng đáp: “Cung tiễn thái tử Đại Hạ điện hạ!”
Sau khi rời khỏi hoàng cung, đoàn người Đại Hạ bắt đầu chửi rủa Lâm Bắc Phàm thậm tệ.
“Đúng là cái thứ mồm mép lanh lợi, vậy mà lại bịa đặt về Đại Hạ ta như thế!”
“Không sợ Đại Hạ, không tôn trọng điện hạ, người này đáng chém!”
“Thái tử điện hạ, có cần cho hắn biết mặt một chút không?”

Lúc này, sắc mặt của thái tử Hạ Thiên Khung đã khôi phục lại, vừa cười vừa lắc đầu: “Không! Hắn chỉ đang bảo vệ mặt mũi của Đại Võ mà thôi, đây là bổn phận của người thân là thần tử, có tội gì đâu?”
“Ngược lại, bản cung vô cùng tán thưởng hắn ta, biết ăn nói giỏi biện luận, túc trí đa mưu! Nhân tài như thé nếu có thể ở dưới quyền ta thì tốt! Chúng ta còn vài ngày nữa mới đến thời gian trở về, cứ từ từ tiếp xúc, không vội, không vội!”

Một bên khác, Lâm Bắc Phàm vừa tan buổi tảo triều không lâu thì Dạ Lai Hương đã vội vàng tìm tới.
“Nghe nói vào buổi tảo triều hôm nay, thái tử Đại Hạ tới thăm hỏi nữ đế, kêu nữ đế giao ta ra, có phải có chuyện này không?”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Có chuyện như vậy thật!”
Dạ Lai Hương càng nôn nóng hơn: “Vậy các ngươi làm thế nào?”
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Lo lắng cái gì, chúng ta tuyệt đối không có khả năng giao ngươi ra, cho dù hoàng đế Đại Hạ có tới cũng vô dụng cả thôi! Ngươi cứ ngoan ngoãn làm Ngự Miêu của ngươi ở đây đi!”
Dạ Lai Hương thở phào một hơi: “Không sao thì tốt!”
Hắn ta thật sự không muốn rời khỏi đây đâu!
Tuy rằng mới ở nơi này có một tháng thôi nhưng đã có quá nhiều thứ hắn ta không thể dứt bỏ được!
Tất cả mọi thứ ở đây đều khiến hắn ta vô cùng lưu luyến!
Trước mắt không có việc gì, hắn ta phạch một cái xòe quạt ra, lại là một Ngự Miêu - Dạ Lai Hương đẹp trai áp đảo người!
“Đúng rồi! Rốt cuộc ngươi đã làm gì thái tử Đại Hạ vậy? Tảo triều hôm nay ta phát hiện ra khi hắn ta nói đến ngươi, trong đôi mắt ẩn chứa một tia hận thù đấy!” Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa hỏi.
“Thật ra cũng có làm gì đâu, chỉ là lúc ta ăn trộm báu vật ở hoàng cung, không cẩn thận đội nón xanh cho hắn ta thôi!” Dạ Lai Hương vừa phe phẩy cái quạt vừa tức giận nói.
Lâm Bắc Phàm kinh ngạc: “Thế mà còn nói là không làm gì? Ngươi cắm sừng cho người ta, đây chính là mối thù cướp vợ đấy, là đàn ông đều không thể chịu được chuyện này!”
“Không phức tạp như ngươi nghĩ đâu, thật ra khi ấy ta trộm báu vật, trên tay vừa vặn có một cái nón xanh, mà hắn ta vừa vặn chắn trước mặt ta vì thế ta thuận tay đội lên đầu hắn ta thôi mà!”
Lâm Bắc Phàm thở dài với vẻ thất vọng: “Hóa ra là như thế, mắc công kích động!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận