Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 229: Phiền phức tới

“Nghe đâu quân sư đã phát minh ra tàu đệm khí giúp gia tăng sức mạnh của Đại Võ hoàng triều! Mà hai tháng trước, ngươi còn phát minh ra thần khí khí cầu lớn bay lên trời nữa!”
Tử Nguyệt công chúa cảm thán: “Người khác đều nói ngươi là thần tiên trên trời, có đôi khi bản cung cũng nghi ngờ liệu ngươi có phải thần tiên từ trên trời rơi xuống thật hay không, nếu không sao ngươi lại đa mưu túc trí, có kiến thức uyên bác như vậy?”
“Hai thứ đồ kia ta chỉ tình cờ phát minh ra thôi, không thần kỳ đến vậy đâu!” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ mong chờ: “Tử Nguyệt công chúa, ngươi có muốn cách chế tạo của hai món đồ này không? Vì sự nghiệp của Tà Nguyệt vương triều, ta có thể bán cho công chúa, chỉ cần năm trăm vạn thôi!”
Nữ đế đang đứng trên nóc nhà nghe trộm lập tức sững sờ!
Cái tên này!
Giờ mà hắn vẫn chưa biết an phận, còn muốn kiếm chác tiếp?
Trong mắt ngươi có còn ta, còn triều đình, còn Đại Võ nữa không?
Công chúa nghe mà vô cùng động lòng, dẫu sao bất cứ thế lực lớn nào cũng muốn có được hai món thần khí này, nhất là một quốc gia!
Song suy đi tính lại thì nàng vẫn lắc đầu: “Thôi, đắt lắm! Giờ chúng ta đang chuẩn bị công cuộc xây dựng lại đất nước nên cần rất nhiều tiền! Tạm thời hai món thần khí này chưa có tác dụng đối với chúng ta, đợi sau này khi nào cần thì lại bàn sau vậy!”
“Ồ!” Lâm Bắc Phàm gật đầu, trông hắn có vẻ thất vọng. Không moi được tiền từ tay bà cô giàu có này nên hắn thấy tiếc vô cùng.
“Xem khí sắc của công chúa không tồi, có phải dạo này công chúa gặp được chuyện gì vui không?”
“Đương nhiên rồi! Quân sư, ngươi có biết gần đây bản cung đã làm gì không?” Công chúa hỏi với giọng điệu có hơi khoe mẽ.
“Công chúa đã làm gì rồi?” Lâm Bắc Phàm tò mò.
“Mấy hôm nay về cơ bản Tà Nguyệt đã được di dời đến Võ Tây, đang bắt đầu cuộc cách mạng rồi!”
Gương mặt của Tử Nguyệt công chúa tươi như hoa, nàng nói: “Chúng ta đã làm theo những gì ngươi bảo, thu hút được một đám người thôn quê bằng thuật mê hoặc, sau đó cám dỗ họ bằng đất đai!”
“Tình hình thế nào rồi?” Lâm Bắc Phàm lại hỏi.
“Tốt một cách bất ngờ luôn!”
Công chúa hưng phấn đáp: “Hiện giờ chúng ta đang tổ chức hàng vạn binh mã, từ đó chọn ra được ba nghìn người xuất sắc, bắt đầu tập quân sự như thường, cũng sẽ truyền dạy một vài môn khinh công cho họ để chuẩn bị cho các trận đánh du kích và đánh vận động trong tương lai!”
“Những người khác chúng ta cũng không lãng phí mà chuyên cử bọn họ đi đào đường hầm!”
“Mọi người ai cũng năng nổ, mọi công việc đều diễn ra vô cùng thuận lợi!”
“Bản cung càng lúc càng tự tin hơn rồi!”
Công chúa cười đến mức không khép được miệng.
“Thế thì tốt quá!” Lâm Bắc Phàm gật đầu.
“Mọi thứ đều nhờ có quân sư chỉ bảo! Nếu không có quân sư thì hiện giờ chúng ta chẳng khác gì rắn mất đầu, không biết phải làm thế nào nữa!”
Tử Nguyệt công chúa vô cùng cảm động, lấy một tập ngân phiếu ra: “Quân sư, đây là hai trăm vạn, mời quân sư nhận cho!”
Lâm Bắc Phàm nhanh nhảu nhận tiền, nở nụ cười tươi rói: “Công chúa khách sáo quá rồi! Hôm nay chúng ta nói về tuyến đường bao quanh thành thị từ nông thôn đi! Còn cả cách để làm công tác tư tưởng cho quần chúng nữa, đoàn kết mọi thứ là có thể gây dựng được sức mạnh đoàn kết, đấu tranh chống lại Võ Tây vương!”
“Quân sư, mời chỉ dạy!” Sắc mặt của Tử Nguyệt công chúa trở nên nghiêm túc.
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm bắt đầu chém gió!
Tử Nguyệt công chúa nghe mà tiếp thu được rất nhiều điều, ngoài ra nữ đế trên nóc nhà cũng cũng được lợi, trong lòng nàng khâm phục bội phần.
“Lâm ái khanh quả là một nhà quân sự tài ba!”
“Dù đã theo nghiệp bút nghiên song những lúc chinh chiến trên sa trường, chắc hẳn hắn cũng là một đại tướng quân!”
“Đại Võ có ngươi là điều may mắn vô cùng lớn!”
Lúc trở về hoàng cung, nàng đã ban một mệnh lệnh bí mật.
“Canh chừng bên Võ Tây cho trẫm! Có chuyện gì thì lập tức báo cáo!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Bây giờ đang là những ngày tháng yên bình hiếm có của Đại Võ hoàng triều.
Các thân vương và cả các quốc gia ngoài Đại Võ – nguồn cơn của những trận bạo loạn đều đang vội vàng nghiên cứu chế tạo thần khí khí cầu lớn và tàu đệm khí, chuẩn bị cho trận đại chiến trong tương lai.
Tuy nhiên lúc này, giang hồ bỗng trở nên náo nhiệt.
Trên thực tế, đó giờ giang hồ cũng chưa bao giờ hết náo nhiệt cả.
Đánh đánh giết giết, tranh đấu quyền lợi, những chuyện này đầy rẫy khắp nơi!
Thế nhưng có thể truyền tới tận triều đình và được Lâm Bắc Phàm chú ý thì không còn là chuyện nhỏ nữa rồi!
“Khởi bẩm bệ hạ, Đại Hạ hoàng triều có một Tông Sư kiếm đạo trẻ tuổi tên là Thượng Quan Kiếm Hồn, tự xưng là kiếm tiên! Hắn ta đến từ phía Tây và vào đất Đại Võ chúng ta, đánh bại các cao thủ trong thiên hạ!”
“Đại Viêm hoàng triều cũng có một Tông Sư đao đạo trẻ tuổi tên u Dương Bá Đao, tự xưng là đao thánh! Hắn ta đến từ phía Đông, vào đất Đại Võ chúng ta đánh bại các cao thủ trong thiên hạ!”
“Hình như hai người này đã giao kèo ngầm với nhau rằng sẽ chuẩn bị gặp mặt ở kinh thành, quyết sống mái một phen!”
“Sự việc nghiêm trọng, mong bệ hạ minh giám!”
Tổng đầu mục Lục Phiến Môn chuyên phụ trách quản lý chuyện trong giang hồ đã bẩm báo với nữ đế như vậy.
Các quan trong triều nghe vậy đều thay đổi sắc mặt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận