Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 604: Thảm cảnh

“Đây không phải là đám người Trương Tam sao? Vậy mà đã chạy đến bờ bên kia rồi!”
“Đây không phải Lý Tứ sao? Cũng chạy tới bờ bên kia luôn!”
“Bọn họ chạy sang đó từ bao giờ vậy? Chuồn nhanh vãi, cũng không thèm dẫn ta theo.”
“Rốt cuộc bọn họ đã trốn thế nào vậy?”

Đúng lúc này, bọn họ cũng làm xong việc, đến giờ ăn cơm trưa.
Bọn họ nhận một cái bánh bao bột mì trắng và một bát cháo nóng hổi, trong cháo còn có ít dưa muối, sau đó ăn một cách rất ngon lành, ăn đến độ phải kêu là thơm, phải thốt lên là hài lòng.
Đám quân Giang Nam nhìn chằm chằm, nước miếng nhiễu đầy ra.
“Đậu má! Làm quân đầu hàng còn có thể ngăn ngon như vậy á!”
“Cháo trắng như vậy, còn có dưa muối, chắc chắn rất ngon đây!”
“Còn có bánh bao bột mì trắng nữa, rất lâu rồi ta chưa được ăn bánh bao! Xa xỉ quá!”
“Ăn còn ngon hơn chúng ta, ta cũng rất muốn đến bên kia!”
“Ngưỡng mộ thật!”
Tâm thái của Giang Vương sụp đổ, tức run cả người: “Đám khốn nạn đó chắc chắn cố ý! Cố tình làm dao động quân tâm bên ta, quá ác độc, quân dã man!”
Lúc này, Lâm Bắc Phàm thân là giám quân đi ra tuần tra.
Nhìn thấy lính Giang Nam đầu hàng đang ăn bánh bao và cháo, hắn lập tức lại gần thân thiết an ủi: “Bữa sáng thế nào? Mấy cái bánh bao và cháo này có hợp khẩu vị của các ngươi không?”
Đám lính Giang Nam đầu hàng lập tức đứng dậy.
“Chào buổi sáng, đại nhân! Bánh bao và cháo này thật sự rất ngon, ta rất thích!”
“Đặc biệt là cái bánh bao bột mì trắng này, vừ to vừa đầy đặn, lại vừa mềm vừa xốp, cắn một miếng quá ư là thoải mái!”
“Còn dưa muối nữa, muối rất đúng vị, vừa mặn vừa thơm!”
“Nếu có thể được nhiều thêm một chút thì tốt!”
“Đúng vậy, nếu có thể nhiều thêm một ít thì tốt rồi, không đủ no!”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu cảm thán: “Bản quan vô cùng hiểu các ngươi, nhưng đại quân chúng ta vẫn phải hành quân đánh trận cho nên chỉ có thể tưu tiên cung ứng cho bọn họ trước, thiệt thòi cho các ngươi rồi!”
Lính Giang Nam đầu hàng lập tức lắc đầu nguầy nguậy, nói với vẻ được thương mà sợ: “Đại nhân, chúng ta cũng không thiệt thòi tí nào cả, thật sự không thiệt tí nào hết, ngược lại còn thấy vô cùng may mắn ấy chứ!”
“Thấy may mắn?” Lâm Bắc Phàm nghi ngờ khó hiểu.
“Đúng vậy, ta thật sự cảm thấy rất may mắn, may vì đã chuồn được tới đây!”
Lính Giang Nam đầu hàng đưa mắt nhìn nhau, đều cười tươi rạng rỡ:” Bằng không, nào có bánh bao vừa thơm vừa to như vậy ăn, còn có cháo vừa ngọt vừa thơm như vậy mà uống chứ!”
“Thế này mà đã thấy may mắn rồi sao? Trước đây các ngươi sống thảm lắm sao?” Lâm Bắc Phàm càng nghi ngờ hơn.
Câu nói này dường như hỏi đúng chỗ đau của bọn họ, một tay lính lâu năm trong số đó nước mắt tung bay: “Đại nhân ơi, trước đây chúng ta thảm lắm, ngươi không biết chúng ta đã trải qua cuộc sống thế nào đâu!”
“Bản quan xin rửa tai lắng nghe!” Sắc mặt của Lâm Bắc Phàm nặng nề hơn hẳn.
Hắn gọi người kê cái bàn qua, trên bàn đặt ít hạt dưa và điểm tâm, chuẩn bị nghe kỹ câu chuyện bi thảm đó của tay lính lâu năm này.
Sợ bầu không khí không đủ nên hắn lại gọi thêm một đám quần chúng hóng hớt nữa tới, bầu không khí được khuếch đại vừa đủ, chuyện xưa cũng mở màn.
“Đại nhân, trước đây chúng ta sống rất thảm!”
Tay lính lâu năm nước mắt nước mũi tèm nhèm, kêu lên ai oán: “Thật ra thảo dân cũng không muốn làm lính đâu, hơn nữa dựa theo quân luật của triều đình thì con độc đinh trong nhà cũng không cần làm lính! Nhưng Giang Nam vương mặc kệ luật pháp của triều đình, cưỡng chế bắt ép chúng ta nhập ngũ!”
“Làm lính cũng thôi đi, nhưng các tướng lĩnh của Giang Nam vương hoàn toàn không coi chúng ta là con người, không phải đánh chúng ta thì là chửi mắng, giẫm đạp lòng tự trọng của chúng ta!”
“Ngoài ra, còn thường xuyên khấu trừ quân lương của chúng ta, thậm chí còn không phát quân lương, chỉ cho chúng ta ăn no một bữa! Ngoài vậy ra cũng không còn gì nữa!”
Lâm Bắc Phàm hỏi ngược lại: “Lẽ nào các ngươi không phản kháng sao?”
Tay lính lâu năm vừa lau nước mắt vừa đáp: “Chúng ta nào dám phản kháng? Bọn họ còn không coi chúng ta là con người cơ mà, một khi phản kháng sẽ đánh chết luôn! Rất nhiều người đều bị bọn họ đánh chết tươi!”
“Đúng đó, bọn họ đều không phải con người, không coi chúng ta là con người!”
“Giết người như ngóe đối với bọn họ mà nói là chuyện thường như cơm bữa, binh lính không đủ thì lại bắt tới là được!”
“Một huynh đệ tốt của ta đã bị đánh chết như vậy đấy!”
Lâm Bắc Phàm nổi giận: “Lẽ nào Giang Nam vương không quản sao?”
Tay lính Giang Nam lâu năm tức giận nói: “Đời nào hắn ta chịu quản? Bản thân hắn ta chính là một người tàn nhẫn bất nhân, lại tham lam thành thói! Trên làm dưới theo, người bên dưới có thể không tàn bạo, có thể không tham lam được sao?”
Lâm Bắc Phàm tức run người: “Cầm thú! Súc sinh! Đồ khốn nạn! Tiện nhân không biết xấu hổ…”
Giang Nam vương ở bờ bên kia cũng tức run người: “Ngươi chỉ gà mắng chó ai đấy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận