Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 197: Chẳng có gì để chia cả

Bạch Quan âm sửng sốt: "Nói như vậy tức là ngươi đang lợi dụng bọn họ sao?"
"Sao ngươi lại nói là lợi dụng, phải nói là đôi bên cùng có lợi mới phải!"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Tà Nguyệt vương triều muốn xuất hiện trở lại thì nhất định phải có địa bàn, phải có người, ở Võ Tây rất thích hợp! Ở đó vừa có đất lại vừa có người, hơn nữa còn rất gần Đại Nguyệt vương triều! Nếu chiếm được Võ Tây, bọn họ có thể tiến đánh Đại Nguyệt! Còn triều đình của chúng ta lại chẳng cần tốn dù chỉ một binh lính, vừa giải quyết được Võ Tây vương vừa chống lại được Đại Nguyệt vương triều!"
Lâm Bắc Phàm xòe bàn tay ra: "Chuyện vẹn cả đôi đường như thế, tại sao ta lại không làm cơ chứ?"
Bạch Quan âm khiếp sợ lắc đầu liên tục: "Ngươi đúng là quá gian xảo, quá khủng bố! Biện pháp hoàn hảo như thế mà cũng nghĩ ra được, ai làm kẻ thù của ngươi đúng là quá đáng thương!"
"Đừng có nói linh tinh! Ta là người rất đơn giản, đơn giản đến mức chỉ uống nước tinh khiết và sữa tươi nguyên chất mà thôi!" Lâm Bắc Phàm ngượng ngùng cúi đầu.
"Ngươi mà đơn giản ấy à?" Bạch Quan âm cười lạnh một tiếng.
Ngươi mà đơn giản thì đã không quay đám tham quan và gian thần cả triều đình như chong chóng!
Ngươi mà đơn giản thì đã không chơi trò hai mặt với các phiên vương lớn!
Ngươi mà đơn giản thì đã chẳng thể tiếp tục ăn sung mặc sướng sau khi tham ô mấy nghìn vạn lượng rồi!
Người giống như hắn, nếu hướng thiện thì tất nhiên sẽ tạo được phúc cho thiên hạ!
Nếu là kẻ độc ác thì hẳn sẽ là tai họa của trời đất!
Sau đó, Bạch Quan âm nhận tiền của Lâm Bắc Phàm và quay về phục mệnh.
Trong hoàng cung, khi nữ đế biết chuyện Lâm Bắc Phàm lại gây chuyện hại nước hại dân sau lưng nàng, cả người đều tức run lên!
"Cái tên này lại làm thế nữa sao? Lá gan của hắn đúng là to quá nhỉ, dám cấu kết với giặc ngoại xâm để chia chác lãnh thổ của triều đình ta!" Nữ đế đau đầu, đỡ trán: "Đến bao giờ thì hắn mới có thể khiến trẫm bớt lo lắng đây?"
Bạch Quan âm cười trộm: "Mặc dù hành động của hắn hơi khác người nhưng vẫn có thể coi là một biện pháp tốt để giải quyết chuyện ở Võ Tây!"
"Nghe cũng không tồi! Nhưng mà..." Nữ đế lắc đầu với vẻ lo lắng: "Chỉ với đám dư nghiệt và thuộc hạ cũ của Tà Nguyệt vương triều mà cũng muốn đánh bại hàng trăm vạn binh lính của Võ Tây vương, đây vốn là lấy trứng chọi đá, thật quá viển vông!"
"Vốn dĩ ta cũng cảm thấy chuyện này khó mà thành công nhưng sau khi nghe lý luận về binh pháp của hắn ta lại nhận ra rằng chuyện này chưa hẳn đã không có cơ hội! Nếu hành động thỏa đáng thì chắc chắn có thể làm được!"
Nữ đế chớp mắt, tò mò hỏi: "Hắn còn biết cả binh pháp nữa cơ à? Bạch tỷ tỷ, hắn đã nói những gì vậy?"
Sau đó, Bạch Quan âm kể lại lý luận của Lâm Bắc Phàm về việc cải cách ruộng đất.
Nữ đế nghe xong cũng phải ngạc nhiên: "Những lý luận này thật sự do hắn nói ra sao? Dùng đất đai làm tín ngưỡng, tập trung dân chúng ở khắp nơi đến chiến đấu vì đất đai, chiến đấu vì chính mình, ai thắng sẽ có đất, ai thắng sẽ có nhà! Tất cả những thứ này cần gì đều có hết?"
"Không sai, chính hắn nói đấy!"
Bạch Quan âm thán phục: "Dùng đất đai làm tín ngưỡng, để dân chúng chiến đấu vì Tà Nguyệt!”
"Như vậy, vì ruộng đất và lợi ích của mình, chắc chắn người dân sẽ liều mạng mà chiến đấu! Để bảo vệ ruộng đất và lợi ích của bản thân, chắc chắn bọn họ sẽ kiên quyết ủng hộ sự thống trị của Tà Nguyệt vương triều! Cuối cùng, có thể thu hút ngày càng nhiều người dân gia nhập, nhanh chóng phát triển lớn mạnh, gây dựng lại vương triều vốn có trước đây!"
"Bệ hạ, ngươi cảm thấy cách này có ổn không?"
Nữ đế vỗ tay khen hay, nói với vẻ rất kích động: "Phương pháp này quả thực rất khéo léo! Dưới sự dẫn dắt của lý luận này, chắc chắn quân và dân sẽ cùng một lòng, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng. Không ngờ tên trạng nguyên này còn là một chuyên gia quân sự cơ đấy!"
Bạch Quan âm hỏi: "Bệ hạ, phương pháp này có thể áp dụng với Đại Võ được không?"
Nữ đế cay đắng đáp: "Cách này rất hay nhưng lại không dùng được!"
Bạch Quan âm lại hỏi: "Tại sao lại không dùng được?"
"Lực cản quá lớn!" Nữ đế vừa gượng cười vừa nói: "Hiện giờ hầu hết đất đai trên cả nước đều đã có chủ và nằm trong tay đám quan viên, người giàu có, các gia tộc và môn phái danh giá! Bọn họ có quyền cao chức trọng, vừa có binh lính vừa có vũ lực, còn nắm giữ đủ loại tài nguyên, chi phối sự hưng thịnh và suy vong của triều đình! Người dân chẳng khác nào những con cừu non đợi bị làm thịt, vốn chẳng thể phản kháng nổi!"
"Nếu chúng ta sử dụng phương pháp này tức là đang cướp đất đai trong tay của bọn họ, ngươi cảm thấy liệu bọn họ có để yên hay không? Trẫm dám khẳng định, khi chúng ta ban hành phương pháp này ra cũng chính là lúc thiên hạ đại loạn! Đến lúc đó, ngôi vị hoàng đế của trẫm cũng khó mà giữ nổi!"
Thật ra, còn có vài chuyện khó nói nữa.
Bản thân nàng chính là tên địa chủ lớn nhất, vậy thì nàng cải cách thế nào được đây?
Chẳng lẽ nàng phải lấy những thứ tốt nhất của mình ra để chia cho người khác!
Làm gì có ai hào phóng như thế cơ chứ!
Khác với Đại Võ, Tà Nguyệt vương triều có thể vận dụng phương pháp này. Bởi vì bọn họ không có ruộng đất, đã đi chân trần thì chẳng sợ kẻ mang giày, rất phù hợp để dùng phương pháp đó khích lệ người dân chiến đấu vì bọn họ!
Nếu các ngươi không chiếm được ruộng đất thì ta chẳng có gì để chia cho các ngươi cả.
Nhưng một khi đã chiếm được, thì tất nhiên bọn họ ra phân chia ruộng đất cho mọi người dựa theo công lao mà các ngươi lập được!
Mặc dù ta không có đất nhưng ta có thể thu thuế!
Tính thế nào cũng không hề thiệt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận