Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 716: Không tổn thất gì cả

“Rất tốt!"
Lâm Bắc Phàm hài lòng vô cùng, hắn tiếp tục nói: “Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là người Đại Võ! Đợi chúng ta đánh bại triều đình Đa La, giải phóng toàn quốc, ta sẽ lập tức khôi phục thương nghiệp, sản xuất, giáo dục, khôi phục tất cả luôn! Tất cả những gì người Đại Võ có thì các ngươi cũng sẽ có! Tất cả đều sẽ có!"
“Được!” Mọi người kích động vỗ tay rầm rầm.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm chú ý tới áo giáp rách nát trên người mấy người Mạc La, hắn nói: “Các ngươi đã là tướng lĩnh của Đại Võ rồi, tiếp tục mặc áo giáp của Đa La thì còn ra thể thống gì! Người đâu, lấy áo giáp của chúng ta ra đây, đưa cho Mạc La và các vị tướng quân khác thay!” Mấy người Mạc La hí hửng: “Chúng ta cũng được mặc áo giáp của Đại Võ ư?"
“Đó là điều đương nhiên, các ngươi là binh của Đại Võ ta nên mặc áo giáp của Đại Võ là đúng rồi còn gì!"
Mấy người Mạc La mừng rỡ, bọn họ cởi bỏ áo giáp trên người, đổi sang áo giáp của Đại Võ, đoạn ưỡn ngực đứng thẳng người trước mặt Lâm Bắc Phàm. Không thể không nói, người đẹp vì lụa, đổi sang áo giáp khác là trông khác hẳn luôn.
Trông bọn họ vạm vỡ uy mãnh hơn, anh tuấn hơn, khi đứng cùng các tướng quân của Đại Võ trông không khác gì mấy.
Dân chúng phía dưới nhìn thấy vậy, trong lòng lại càng tán thưởng hơn!
“Các ngươi mặc áo giáp của Đại Võ thì chính là người của Đại Võ ta! Còn về chức quan đợi sau khi trận chiến kết thúc, bản quan sẽ trình tấu lên thánh thượng, ban chức quan theo công lao lập được!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười. “Vâng thưa thừa tướng!” Mấy người Mạc La đồng thanh nói.
Lúc bấy giờ, các vị tướng sĩ của Đại Võ cũng đi tới, bọn họ có hơi oán giận.
“Mạc La, các ngươi đầu hàng nhanh quá rồi đấy!"
“Đúng đó, tốt xấu gì cũng phải đấu tranh một lúc đi chứ để chúng ta còn có cơ hội ra tay, bằng không thì chúng ta lập công kiểu gì?"
“Ngươi hại chúng ta mất đi cơ hội lập rất nhiều công lao rồi đấy!"
Mạc La phì cười: “Chỉ có thằng ngốc mới không đầu hàng thôi! Quân đội của Đại Võ mạnh thế kia, có cứng đầu thì cái kết cuối cùng vẫn là chết thôi, không đánh lại được thì gia nhập thôi! Hơn nữa, ta không muốn chết vì triều đình Đa La để mà trở thành một oan hồn!"
“Đúng là một lựa chọn sáng suốt!"
Mọi người đồng loạt giơ ngón tay cái lên.
Khóe miệng Mạc La lộ vẻ khổ sở, hắn ta lắc đầu: “Nhắc đến lại thấy buồn cười, ban đầu ta chỉ là một tiểu tướng trong quân đội Đa La, xuất thân dân thường, đó giờ vẫn luôn bị người ta áp bức, tiền đồ tối tăm! Nếu như không phải đám quý tộc chỉ biết đến lợi ích của mình kia đã chạy trốn hết sạch thì làm gì đến lượt ta lên làm tướng quân! Mãi đến khi nhận nhiệm vụ đầu tiên thì lại là đến đây để nộp mạng! Nếu đã như vậy thì tại sao ta phải giúp bọn họ chứ? Tại sao ta phải ra chiến trường vì cái đám chỉ biết đến lợi ích của bản thân như bọn họ?"
"Ngươi nói đúng lắm!” Mọi người đồng loạt gật đầu. “Bất kể là vì ta hay là vì bách tính trong thành, đầu hàng mới là sự lựa chọn tốt nhất!” Mạc La nhìn Lâm Bắc Phàm, giọng nói của hắn ta mang theo vẻ mong chờ: “Thừa tướng đại nhân, khi nào thì chúng ta xuất phát đến tòa thành tiếp theo?"
Lâm Bắc Phàm cười ha ha: “Vừa mới gia nhập với chúng ta mà đã sốt sắng muốn lập công rồi hả? Không tồi, không tồi, Đại Võ chúng ta cần những người tài như các ngươi! Binh sĩ không muốn làm tướng quân thì không phải là binh sĩ tốt!"
“Thừa tướng đại nhân, đại nhân hiểu lầm hạ quan rồi!"
Mạc La cười: “Sở dĩ hạ quan hỏi như vậy là bởi người bảo vệ tòa thành tiếp theo chính là bạn cùng quê của ta! Năm ấy chúng ta cùng rời thôn làng, lập chí quyết xây dựng sự nghiệp thành công rồi mới trở về! Quan hệ giữa chúng ta rất tốt, bản quan tin sẽ thuyết phục được hắn đầu hàng và mở cổng thành, giảm thiểu thương vong!"
Lâm Bắc Phàm mừng rỡ nói: “Đúng là ông trời đang giúp ta mà! Chúng ta nghỉ ngơi thêm nửa canh giờ rồi xuất phát đến tòa thành tiếp theo!"
"Vâng thưa thừa tướng đại nhân!"
Mọi người đồng thanh đáp...
Nửa canh giờ sau, Lâm Bắc Phàm dẫn đại quân xuất phát. Lần này không phải mười vạn người nữa mà là mười lăm vạn người!
Bởi vì có binh mã của Đa La gia nhập, bọn có muốn nhân cơ hội này lập đại công, lấy được thành tích chiến đấu hiển hách hơn nữa!
Đại quân mười lăm vạn người hùng hổ tiến tới tòa thành thứ hai!
Mà lúc này, tại triều đình Đa La.
Một vị quan viên vội vã chạy vào: “Tam vương tử điện hạ, không hay rồi!"
Cáp Mộc vương tử kinh ngạc: “Gì đấy? Thất thủ nhanh vậy ư? Còn chưa đến một ngày cơ mà!"
“Đúng vậy đó vương tử điện hạ!” Vị quan viên đó khổ sở đáp.
Sắc mặt Cáp Mộc vương tử khó coi vô cùng: “Đại Võ đáng sợ hơn ta tưởng tượng đấy! Cái tên Lâm Bắc Phàm kia cũng đáng sợ hơn so với tưởng tượng! Có điều đánh bại một tòa thành trong vòng một ngày, chắc bọn họ cũng tổn thất khá nhiều nhỉ?"
“Điện hạ, bọn họ không tổn thất gì cả..."
“Sao lại có chuyện không tổn thất gì được? Ngươi đừng đùa nữa! Công thành vốn đã là một chiến dịch dễ tổnthất nhiều nhất, dù bọn họ người đông thế mạnh, cao thủ nhiều như mây thì cũng không thể tránh khỏi tổn thất!” Cáp Mộc vương tử lắc đầu.
1110 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận